Mùa giáp hạt về, nồi cơm độn toàn khoai sắn. Bà nghẹn ngào nói với đàn cháu nhỏ: “Sắp hết gạo rồi, các cháu ráng chịu khổ một chút. Hồi bà còn bé như các cháu, đến mùa giáp hạt, ngay cả khoai sắn cũng không có mà ăn...”. Nghe bà kể, tôi chợt nhớ về nạn đói năm 1945 mà trong tiết học Lịch sử mấy hôm trước, thầy giáo đã tái hiện rất chi tiết. Đời bà khổ từ lúc lọt lòng cho tới tận về già, khi đã gần bước sang tuổi tám mươi vẫn còn chịu cảnh bần hàn, cơ cực. Thương bà, sau bữa cơm, tôi dặn đứa em không được vòi vĩnh, làm nũng bà.
Rồi thì gạo trong chum hết sạch, bà phải tất tưởi mang rá sang nhà bên vay gạo. Dù gạo trong chum cũng đã vơi cạn, nhưng chẳng chút đắn đo, bà hàng xóm vẫn niềm nở cho bà tôi vay mấy bát gạo liền, lại còn cho thêm khúc cá đồng kho mặn.
[…] Những ngày tiếp đó, để tiết kiệm chút gạo ít ỏi mới vay được, bà cháu tôi đành phải ăn cháo rau má trộn với muối lạc, ba phần gạo, đến bảy phần là rau má thái nhỏ. Nuốt thìa cháo nóng vào lòng rồi mà cổ họng vẫn còn đắng đót. Đứa em tôi không quen ăn cháo rau má nên nôn thốc, nôn tháo. Bà thương trào nước mắt, liền buông đũa, lật đật nhóm bếp nấu cơm cho em.
Đêm nằm bên bà, tôi nghe rõ tiếng bà thở dài trầm buồn, mỏi mệt. Suốt mấy đêm liền, bà cứ thao thức trở mình mà không sao chợp mắt nổi. Tôi biết những ngày như thế này, bà có hàng trăm thứ phải lo nghĩ. Chủ nợ mấy quán tạp hóa ngoài chợ cũng đã đánh tiếng. Bà ngày càng gầy sọp đi. Khóe mắt hốc hác. Da dẻ xuống sắc vàng vọt. Tài sản có giá trị lớn nhất trong nhà lúc ấy là con nghé non chưa tròn hai năm tuổi, bà đành ngậm ngùi bán đi. Còn nhớ hôm đó, khi người đàn ông đi đôi ủng da màu đen lẳng lặng dắt con nghé ra khỏi cổng, tôi và em tôi đã chạy theo òa khóc nức nở. Số tiền bán con nghé cũng chỉ vừa đủ trang trải nợ nần và mua thêm nửa yến gạo.
Trong một bữa tối, nhường phần cơm trắng cho đàn cháu nhỏ, bà ăn củ chuối luộc chấm nước mắm. Bà cười bảo: “Lúc trưa bà ăn cơm giờ vẫn còn no lắm. Với lại bà thích ăn củ chuối hơn”. Tự dưng lồng ngực nhói lên nghèn nghẹn, tôi đáp lại: “Cháu cũng thích ăn củ chuối hơn ăn cơm. Bà xem kìa, cơm trắng vẫn còn nhiều quá!”. Bà ôm hai đứa cháu nhỏ côi cút vào lòng, đôi mắt lại rơm rớm nước...
câu 1. viết đoạn văn phân tích nhân vật người bà trong đoạn trích trên
câu 2. viết bài văn nêu suy nghĩ về :"sự ba phải thiếu chủ kiến khi làm việc nhóm "
Giúp mình với!Giúp mình với!
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Câu 1:
Trong đoạn trích, nhân vật người bà hiện lên như một biểu tượng của sự tảo tần, hy sinh và giàu lòng yêu thương. Bà là người đã trải qua biết bao gian truân, từng chịu cảnh đói khổ triền miên từ thuở nhỏ cho đến khi về già, nhưng chưa một lần than trách số phận. Trái lại, bà luôn nhẫn nhịn, cam chịu để che chở, nuôi nấng các cháu thơ trong những ngày giáp hạt khốn khó. Khi gạo cạn, bà lặng lẽ đi vay, không chút ngại ngần, chỉ mong các cháu được no bụng. Những chi tiết như: nhường cơm, ăn củ chuối luộc, nấu cháo rau má, bán con nghé – tài sản quý giá nhất – đều cho thấy tấm lòng hy sinh vô điều kiện của người bà. Dù bản thân đã gầy mòn, mỏi mệt, bà vẫn cố giấu nỗi lo vào nụ cười để các cháu không buồn. Người bà hiện lên với vẻ đẹp thầm lặng, cao cả – chính tình yêu thương của bà đã trở thành điểm tựa vững chắc cho các cháu giữa những ngày tháng cơ cực. Hình ảnh ấy khiến người đọc không khỏi nghẹn ngào và thêm trân trọng những người bà, người mẹ trong cuộc đời mình.
Câu 2:
Trong cuộc sống hiện đại, kỹ năng làm việc nhóm ngày càng trở nên quan trọng. Tuy nhiên, trong quá trình làm việc nhóm, không ít người mắc phải một thói quen tiêu cực: sự ba phải, thiếu chủ kiến. Đây là một vấn đề đáng quan tâm, bởi nó không chỉ ảnh hưởng đến hiệu quả chung của nhóm mà còn ảnh hưởng đến sự phát triển của từng cá nhân.
Ba phải là thái độ không rõ ràng, ai nói sao cũng đồng tình theo, không dám bày tỏ chính kiến riêng. Khi làm việc nhóm, người ba phải thường né tránh tranh luận, không đưa ra quan điểm cụ thể, chỉ hùa theo số đông hoặc giữ thái độ im lặng cho “an toàn”. Điều này dẫn đến việc nhóm thiếu sự đa dạng về ý tưởng, dễ rơi vào lối mòn tư duy. Quan trọng hơn, một người thiếu chủ kiến sẽ không thể hiện được vai trò và năng lực của mình, dễ bị mờ nhạt trong tập thể.
Lý do khiến nhiều người trở nên ba phải khi làm việc nhóm thường xuất phát từ tâm lý sợ mâu thuẫn, sợ bị đánh giá, hoặc thiếu tự tin vào ý kiến của bản thân. Tuy nhiên, điều đó chỉ làm cho họ trở nên thụ động, đánh mất cơ hội để rèn luyện tư duy phản biện, khả năng thuyết phục và tinh thần trách nhiệm – những yếu tố thiết yếu để trưởng thành và thành công.
Để khắc phục, mỗi người cần tự rèn luyện bản lĩnh cá nhân, biết lắng nghe nhưng cũng biết phản biện, biết đồng thuận khi đúng và dám nói "khác" khi cần thiết. Làm việc nhóm không có nghĩa là đồng thuận tuyệt đối, mà là cùng nhau tìm ra giải pháp tối ưu nhất dựa trên sự đóng góp của nhiều cái đầu suy nghĩ. Một nhóm làm việc hiệu quả là nhóm có những thành viên dám đưa ra ý tưởng, dám tranh luận để tiến bộ, chứ không phải những người chỉ biết gật đầu.
Tóm lại, sự ba phải, thiếu chủ kiến khi làm việc nhóm là thói quen tiêu cực cần được thay đổi. Muốn thành công trong tập thể, trước hết mỗi người cần xây dựng cho mình một tiếng nói riêng – có lý lẽ, có lập trường và có tinh thần trách nhiệm. Chính sự chủ động, bản lĩnh sẽ là chìa khóa mở ra cơ hội cho mỗi cá nhân và góp phần làm nên thành công chung cho cả tập thể.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin