viết đoạn văn khoảng 200 chữ phân tích nhân vật ông ngoại trong truyện "Ông ngoại" của Nguyễn Ngọc Tư:
ÔNG NGOẠI
“Lược phần đầu: Người nhà Dung đi nước ngoài, Dung sang ở với ông ngoại. Ban đầu Dung không hòa nhập được với cuộc sống mới, than thở với mẹ và người mẹ khuyên cố gắng chăm ông thay mẹ…
Dung anh ách lái xe về nhà ngoại, cậu đi để lại chiếc Chaly màu xanh, Dung dùng đi học. Hồi sáng này, ông ngoại dắt xe ra đến cửa Dung hỏi:
– Ngoại định đi đâu?
– Ông lên quận một chút.
Dung ngăn:
– Thôi, ngoại già rồi, không nên lái xe, có đi, con chở ông đi.
Ông tỏ vẻ giận, quầy quả vào nhà. Ôi, người già sao mà khổ đến vậy.
Thế nghĩa là có hai thế giới ở trong ngôi nhà. Thế giới của ông là mấy ông bạn già, là mấy chồng nhựt báo, là cái radio đâu hồi còn đánh nhau, là trầm tư suy ngẫm, là mảnh sân hoa trái. Thế giới của Dung là tiếng nhạc gào thét xập xình, là sắc màu xanh đỏ, là quả đất như nằm gọn trong bàn tay. Sáng nó dậy thật sớm để nấu cơm, sau đó đi học, chiều lại học, buổi tối nó vù xe đến bạn chơi hoặc về nhà nghe mấy đứa em cãi nhau ỏm tỏi. Hai thế giới vừa giành giựt vừa hoà tan nhau.
Mặc dầu Dung đang ở trong thế giới của ông, mà không biết mình đang chìm dần vào đấy…
Có những sự thay đổi Dung không thể ngờ được. Bây giờ mỗi đêm Dung trở mình nghe ông ngoại ho khúc khắc. Nghe cây mai nhỏ nứt mình, nảy chồi Dung nghiện hương trầm tối tối ông thắp lên bàn thờ bà ngoại. Lắm khi lũ em Dung sang, chúng nó phá phách quậy tung cả lên, Dung mắng, chúng nó trề môi “Chị hai khó như một bà già”, Dung giật mình. Có lẽ quen với cái tĩnh lặng trong sân mà mỗi chiều Dung giúp ông tưới cây, cái khoảng không xanh lạc lõng trong khói bụi, đâu đó, trên tàng me già, dăm chú chim hót líu lo Dung quen dáng ông ngoại với mái tóc bạc, với đôi mắt hõm, cái cằm vuông, quen mỗi tháng một lần cọc cạch lên phường lương hưu. Có một điều Dung ngày càng nhận ra tiếng ho của ông ngày càng khô và rời rạc như lời kêu cứu. Chủ nhật Dung cắm cúi lau chùi bên dàn karaoke phủ bụi, ông đứng lên nheo mắt:
– Sao con không hát, con hát rất hay mà.- Dung thoáng ngỡ ngàng, nó hỏi:
– Ngoại có thích nghe không?
Rồi mở máy. Hôm ấy Dung rất vui, lần đầu tiên nó hát cho riêng ông nghe và quan trọng nhất là ông đã ngồi lại đấy, gật gù.
…
Hết mùa me dốt, ông cháu Dung nhặt lá mai đón Tết. Cậu gửi thư và quà về. Ông ôm chầm lấy thư bảo Dung.
– Con đọc ngoại nghe.
Dung đọc một lèo, lúc ngước lên đã thấy mắt ông đỏ rưng. Ông đến bàn thờ bà, đốt nén hương, mùi trầm ngào ngạt, Dung hỏi:
– Ngoại thương cậu như vậy, sao không theo cậu?
Ông trìu mến:
– Ngoại muốn mỗi năm cùng con đón giao thừa và nghe con hát”.
(Ông ngoại, Nguyễn Ngọc Tư, Nhà xuất bản trẻ 2001. Trang 34-35)
*Chú thích: Nguyễn Ngọc Tư: sinh năm 1976, quê ở Cà Mau, là nữ nhà văn trẻ của Hội nhà văn Việt Nam. Nguyễn Ngọc Tư thường viết về những điều bình dị, gần gũi xung quanh cuộc sống của mình. Giọng văn chị đậm chất Nam Bộ, là giọng kể mềm mại mà thâm trầm, sâu cay về những cuộc đời éo le, những số phận chìm nổi. Cái chất miền quê sông nước ngấm vào các tác phẩm, thấm đẫm cái tình của làng, của đất, của những con người chân chất hồn hậu nhưng ít
nhiều gặp những bất hạnh. Truyện ngắn “Ông ngoại” với một cốt truyện đơn giản nhưng chủ đề, đề tài có giá trị nhân văn cao, khiến người đọc phải suy ngẫm về nhiều điều có giá trị của cuộc sống.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Nhân vật ông ngoại trong đoạn trích hiện lên là người giản dị nhưng lại rất giàu tình cảm. Vì tình yêu cháu gái nên ông ngoại sẵn sàng mở lòng, thay đổi bản thân để phù hợp với cuộc sống hiện đại. Đúng như lời của người mẹ “Con vì ông một chút, ông cũng vì con thôi”. Ông sẵn sàng từ chối tham gia các câu lạc bộ dành cho người cao tuổi chỉ vì không muốn cháu ở nhà một mình buồn. Ông luôn đặt niềm vui và hạnh phúc của cháu gái lên hàng đầu, thể hiện tình yêu thương và sự quan tâm một cách thầm lặng. Là một người già đã quen với cuộc sống tĩnh lặng, có lẽ lúc đầu khi Dung đến sống cùng, ngoại vẫn còn cái khó tính mà theo như Dung cảm nhận “Ông khó lắm. Con mở nhạc cũng ngại, con nấu cơm khét ông mắng cả buổi”. Tuy nhiên, ông đã bắt đầu nỗ lực để hòa nhập vào thế giới của Dung. Ông không chỉ cố gắng hiểu mà còn chấp nhận những sở thích của cô cháu gái bằng những hành động cụ thể. Từ người chỉ thích tĩnh lặng trong mảnh sân đầy hoa trái, lần đầu tiên, ông hòa mình vào bầu không khí cùng bọn trẻ, cùng vui vẻ nhảy trên nền bài “Tango xa vắng”. Sự thay đổi trong tình cảm của Dung và sự quan tâm âm thầm của ông ngoại đã cho thấy tình cảm gia đình có thể giúp con người xích lại gần nhau, thấu hiểu và gắn bó hơn.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Nguyễn Ngọc Tư – nhà văn của vùng đất phương Nam – nổi tiếng với phong cách viết nhẹ nhàng, dung dị nhưng đầy ám ảnh và thấm đẫm tình người. Truyện ngắn “Ông ngoại” là một trong những tác phẩm như thế. Trong truyện, nhân vật ông ngoại hiện lên như một hình tượng đẹp đẽ, ấm áp, mang trong mình sự hy sinh âm thầm và tình yêu thương cháu vô bờ. Qua việc xây dựng nhân vật ông ngoại, Nguyễn Ngọc Tư không chỉ khắc họa một con người cụ thể mà còn gợi nhắc về hình ảnh người ông, người cha già trong nhiều gia đình Việt Nam – những con người mang trái tim nhân hậu, sống giản dị, cam chịu và yêu thương con cháu bằng cả cuộc đời mình.
Ngay từ những dòng đầu tiên, người đọc đã cảm nhận được không khí yên bình, chân chất của miền quê Nam Bộ. Trong bức tranh ấy, ông ngoại hiện ra như một điểm tựa vững vàng cho cô cháu gái – nhân vật “tôi”. Là người nuôi dưỡng, chăm sóc cháu từ tấm bé, ông ngoại không chỉ làm tròn vai trò của một người thân trong gia đình mà còn là người truyền cho cháu những giá trị sống sâu sắc, những bài học từ tình thương, sự cần mẫn và đức hi sinh.
Điểm nổi bật nhất ở ông ngoại chính là tình yêu thương cháu sâu sắc nhưng âm thầm, lặng lẽ. Ông không thể hiện tình cảm qua những lời nói ngọt ngào hay những cái ôm ấm áp, mà qua từng hành động cụ thể, từng sự hy sinh nhỏ bé. Ông là người thức dậy sớm, dắt xe đạp cho cháu đi học; là người đứng lặng ở góc sân tiễn cháu đi; là người sẵn sàng nhịn ăn nhịn mặc, tích cóp từng đồng cho cháu đóng học phí. Tình thương của ông không ồn ào, mà lặng như những giọt sương sớm mai, mát lành và tinh khiết.
Một chi tiết xúc động trong truyện là việc ông lặng lẽ nhặt nhạnh ve chai, bán củi kiếm tiền. Ở tuổi ông – cái tuổi đáng lẽ được nghỉ ngơi, sống yên vui bên con cháu – thì ông vẫn âm thầm lao động để lo cho cháu gái học hành, ăn uống đầy đủ. Cái dáng ông lom khom đẩy xe củi, cúi nhặt từng vỏ chai, từng bọc ni-lông là minh chứng cho tình thương cháu lớn lao, vượt lên cả tuổi già, bệnh tật và sự mỏi mệt của cơ thể. Những việc ông làm tuy nhỏ bé nhưng đầy ắp tình cảm và sự hi sinh – thứ tình cảm chỉ có thể xuất phát từ một trái tim hết mực yêu thương.
Không chỉ là người ông thương cháu, ông ngoại trong truyện còn là biểu tượng của sự cam chịu và nhân hậu. Trong một xã hội mà giá trị vật chất đang ngày càng lấn át những giá trị tinh thần, ông ngoại vẫn giữ cho mình tấm lòng lương thiện, cần cù và khiêm nhường. Ông không oán trách cuộc đời, không kêu ca số phận. Khi người cháu gái có những giây phút bốc đồng, thậm chí hỗn hào, ông không trách phạt, không mắng nhiếc mà chỉ lặng im, đau đớn. Cái lặng im ấy không chỉ thể hiện sự tổn thương mà còn là sự nhẫn nhịn, cảm thông và cả hy vọng vào sự thay đổi của cháu.
Những kỷ niệm giữa ông ngoại và cháu gái được Nguyễn Ngọc Tư kể lại bằng lối viết chân thành, dung dị mà đầy cảm xúc. Qua những ký ức ấy, ông ngoại hiện lên không chỉ như một người chăm sóc mà còn là người bạn đồng hành, là chỗ dựa tinh thần cho cháu trên mỗi bước đường trưởng thành. Hình ảnh ông ngoại đứng lặng nhìn theo cháu đi lấy chồng, ánh mắt chất chứa nỗi buồn xen lẫn hy vọng, khiến người đọc không khỏi nghẹn ngào. Cái buồn của ông không chỉ là nỗi lo cho cháu gái, mà còn là nỗi niềm của một người già sắp phải rời xa vòng tay thân thương – một sự chia ly lặng lẽ, đầy xót xa.
Truyện khép lại bằng cái chết của ông ngoại – một cái chết nhẹ nhàng như chính cách ông sống: âm thầm, không làm phiền ai, không để lại tiếng thở than nào. Cái chết của ông không bi lụy, không kịch tính, nhưng lại để lại một khoảng trống mênh mông trong lòng cháu gái và cả người đọc. Ông ra đi như một cánh chim già, sau khi đã làm tròn bổn phận, đã trao hết yêu thương cho cuộc đời và người thân yêu.
Điều đặc biệt ở truyện ngắn “Ông ngoại” là cách Nguyễn Ngọc Tư lựa chọn ngôi kể. Truyện được kể bằng ngôi thứ nhất – lời kể của người cháu gái – khiến câu chuyện trở nên gần gũi, chân thật và dễ chạm tới trái tim người đọc. Qua cái nhìn của cháu, ông ngoại hiện lên không phải như một hình tượng lý tưởng hóa, mà rất đời thường, rất thật, rất người. Chính sự chân thực ấy khiến nhân vật ông ngoại không chỉ là một con người cụ thể trong truyện, mà còn đại diện cho biết bao người ông, người cha ngoài đời – những con người sống trọn vẹn vì con cháu, lặng lẽ yêu thương mà không cần báo đáp.
Ngoài ra, phong cách văn của Nguyễn Ngọc Tư – nhẹ nhàng, giàu hình ảnh và cảm xúc – đã góp phần khắc họa rõ nét nhân vật ông ngoại. Những hình ảnh quen thuộc, những chi tiết nhỏ nhặt như bữa cơm đạm bạc, chiếc xe đạp cũ kỹ, góc sân nhà,… đều mang đậm không khí miền quê và gợi lên sự ấm áp, gần gũi. Chính trong không gian ấy, hình ảnh ông ngoại trở nên chân thực và giàu sức lay động hơn bao giờ hết.
Qua nhân vật ông ngoại, Nguyễn Ngọc Tư không chỉ kể lại một câu chuyện cảm động về tình thân, mà còn gửi gắm những suy ngẫm sâu xa về lòng hiếu thảo, sự tri ân và giá trị của tình cảm gia đình. Nhân vật ông ngoại như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng mà tha thiết về những điều tưởng chừng đơn giản nhưng vô cùng quý giá trong cuộc sống: tình thương, sự sẻ chia, và lòng biết ơn.
Từ đó, độc giả không chỉ cảm thấy xúc động, xót xa cho số phận của ông ngoại mà còn tự soi chiếu lại bản thân – liệu ta đã từng vô tâm, từng bỏ quên những người thân yêu? Liệu ta đã biết trân trọng đủ những hy sinh lặng thầm của ông bà, cha mẹ? Truyện ngắn kết thúc, nhưng dư âm về hình ảnh ông ngoại vẫn ở lại, như một vết lặng trong lòng người đọc, một nỗi nhớ nhung khôn nguôi.
Kết luận, nhân vật ông ngoại trong truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư là biểu tượng cho tình yêu thương vô điều kiện, cho sự hy sinh lặng thầm và cho vẻ đẹp của người nông dân Nam Bộ – hiền lành, chất phác và kiên cường. Ông ngoại không
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin