

bản sau và thực hiện các yêu cầu kế tiếp:
CÚC ÁO CỦA MẸ
Nhất Băng (Trung Quốc)
Cậu còn nhớ sinh nhật 12 tuổi. Vừa sáng tinh mơ, đã nghe thấy mẹ nói: “Con trông đây là cái gì?”. Cậu mở to mắt, trước mặt là một chiếc áo mới, kiểu quân phục như cậu từng mơ ước, hai hàng cúc đồng, trên vai áo có ba vạch màu xanh, đó là mốt quần áo “thịnh hành” trong học sinh. Cậu bỗng mừng rơn, vội mặc áo quần. Cậu muốn đến lớp, ra oai với các bạn. Từ nhỏ đến lớn, cậu toàn mặc quần áo cũ của anh, vá chằng vá đụp nữa! Quả nhiên đúng như dự kiến, khi cậu bước vào lớp, ánh mắt của các bạn đều trố lên. Các bạn đều không ngờ được rằng, cậu bạn lúc nào cũng mặt mày lọ lem, đầu bù tóc rối bụi bặm cũng có lúc vẻ vang rạng rỡ như thế.
Cậu hoàn thành tiết học đầu tiên một cách vui vẻ, hởi lòng hởi dạ. Trong giờ giải lao, các bạn đều vây quanh cậu. Có bạn bỗng hỏi: “Ô hay! Tại sao khuy áo của bạn không giống của chúng mình nhỉ?”
Lúc ấy, cậu mới nhìn kỹ cúc áo của mình, quả thật không giống cúc áo của người khác, hai dãy thẳng đứng. Còn cúc áo của cậu lại nghiêng lệch, hai dãy xếp thành hình chữ “vê” (V).
Các bạn bỗng đều cười òa lên. Thì ra, chỗ đính khuy trên chiếc áo trắng của cậu là một miếng vải cũ màu vàng. Cậu cũng hiểu ra, chắc là mảnh vải mẹ mua không đủ may áo, đành phải lót bên trong bằng mảnh vải khác, sợ người khác nhìn thấy, cúc áo đành phải đính sang bên cạnh. Và cũng để người khác không nhìn thấy, mẹ đã khéo léo đính chéo hàng cúc kia, tự nhiên thành hình chữ “vê” (V).
Biết rõ sự thực, các bạn lại giễu cợt, khiến cho lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng cậu. Buổi trưa về đến nhà, cậu cắt nát vụn chiếc áo mới của mình. Mẹ cậu lao đến trước mặt con, giơ cao tay, nhưng cuối cùng không giáng xuống. Cậu liếc nhìn, thấy nước mắt mẹ chảy quanh trong khóe mắt, vội quay đầu chạy biến…[...]
Cậu rõ ràng cảm thấy, từ hôm ấy trở đi, mẹ hình như biến thành một người khác. Mẹ làm nghề xay đậu phụ, thường ngày mẹ rất ít ngơi tay, từ đó về sau đến thời gian xả hơi mẹ cũng không giữ lại cho mình. Cậu tận mắt thấy mẹ gầy sọp đi, thấy mẹ nằm bẹp rồi ra đi mãi mãi… Cậu rất muốn nói một câu: “Con xin lỗi mẹ”, mà không còn cơ hội nữa. Sau này, cậu cố gắng học tập, cậu có rất nhiều, rất nhiều tiền, rồi sửa sang phần mộ của mẹ nhiều lần.
Một hôm, cậu tham gia một cuộc trình diễn thời trang của nhà thiết kế bậc thầy. Có một người mẫu nam bước lên sàn diễn khiến mắt cậu bỗng căng lên, đầu óc kêu ong ong hỗn loạn. Bộ áo màu trắng với hai dãy khuy đồng hình chữ “vê” (V). Bên trong có phải là…? Cậu không làm chủ được mình, lao lên sàn diễn, lật ra xem tấm áo của người mẫu nam, lót bên trong tự nhiên cũng là một mảnh vải vàng! Cậu quỳ sụp trước mặt người mẫu nam, òa khóc thống khổ.
Sau khi nghe cậu kể hết câu chuyện, tất cả những người có mặt tại hội trường đều trầm ngâm suy nghĩ mãi. Cuối cùng, một nhà thiết kế bậc thầy nói: “Thực ra, tất cả những người mẹ đều là các nhà nghệ thuật!”.
(Vũ Phong Tạo dịch, Tạp chí Văn học và Tuổi trẻ, số tháng 3/2011, tr.45-46)
Câu 7. Vì sao tác giả đặt nhan đề cho văn bản là: “Cúc áo của mẹ”
Câu 8: Đâu không phải là lí do khiến nhân vật “cậu” lại “quỳ sụp” trước mặt người mẫu và “òa khóc thống khổ” khi tham gia buổi trình diễn thời trang?
PHẦN II. VIẾT (6,0 điểm):
Câu 1. (1,5 điểm) Bằng một đoạn văn khoảng 8 câu, em hãy ghi lại bài học ý nghĩa nhất mà em rút ra từ câu chuyện. Em sẽ làm gì để thực hiện bài học đó? Trong đoạn có sử dụng một câu hỏi tu từ. (gạch chân, chú thích rõ)
Câu 2. (4,5 điểm) Viết bài văn phân tích truyện ngắn “Cúc áo của mẹ” đã cho ở phần đọc hiểu trên.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Câu 7:
Tác giả đặt nhan đề cho văn bản là: “Cúc áo của mẹ”vì muốn ngợi ca tình thương, sự hi sinh, tình yêu mẹ dành cho con được gửi gắm quan chiếc cúc áo đặc biệt.
`=>B`
Câu 8:
Điều không phải lí do khiến nhân vật “cậu” lại “quỳ sụp” trước mặt người mẫu và “òa khóc thống khổ” khi tham gia buổi trình diễn thời trang là vì cậu muốn mẹ chứng kiến thành công của mình
`=>D`
Phần II
Câu 1:
Qua câu chuyện, ta nhận ra rằng tình yêu của mẹ luôn ẩn chứa trong những điều giản dị, dù là chiếc áo vá víu hay mảnh vải cũ. Mẹ có thể hy sinh tất cả để con được hạnh phúc, nhưng đôi khi sự vô tâm của chúng ta lại làm tổn thương trái tim mẹ. Liệu có ai thấu được những nỗi đau, nỗi buồn và thấy được những giọt nước mắt trong im lặng của mẹ. Hạnh phúc không nằm ở vật chất,sự hào nhoáng, mà ở sự trân trọng những gì mẹ dành cho ta. Để thực hiện bài học này, em sẽ yêu thương mẹ nhiều hơn, biết nói lời cảm ơn và xin lỗi kịp thời, đồng thời cố gắng học tập thật tốt để mẹ tự hào.
Câu 2:
Trên đời này, có ai sẵn sàng hi sinh cả cuộc đời vì ta mà không một lời oán trách? Đó chính là mẹ ,người phụ nữ luôn dành cho con tình yêu thương vô bờ, sự chăm chút ân cần và nỗi lo lắng không bao giờ dứt. Sự hi sinh của mẹ lớn lao đến mức chẳng ngôn từ nào diễn tả hết, cũng chẳng trang giấy nào liệt kê đủ. Có lẽ vì thế, hình ảnh người mẹ mãi là nguồn cảm hứng bất tận trong thi ca. Và hôm nay, ta lại bắt gặp một người mẹ như thế trong câu chuyện "Chiếc cúc áo của mẹ" của Nhất Băng (Trung Quốc)
Nhất Băng là một nhà văn chuyên nghiệp người Trung Quốc. Tên khai sinh của ông là Nghĩa Bân. Ông là hội viên hội Nhà văn tỉnh Hồ Nam. Ông là nhà văn được trao giải nhiều về truyện ngắn. Bà kho từng sáng tác của ông rất đồ sộ và phong phú nhưng tiêu biểu nhất phải kẻ đều đểu tác tác phẩm cúc áo của mẹ" Tác phẩm là một viên ngọc sáng trên chiếc thảm nhung mượt mà của nền văn học Trung Quốc nơi chúng. Tình mẫu tử trải dài và thắm đượm trong từng câu văn của ông. Ông đưa người đọc đi từ cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác nhưng chung lại vẫn là sự xúc động trước tình mẫu tử thiêng liêng.
“Cúc áo của mẹ" là câu chuyện kể về 1 cậu bé 12 tuổi cùng món quà mà cậu từng rất mong ước - chiếc áo. Gia đình cậu là 1 gia đình nghèo, từ nhỏ đến lớn cậu toàn mặc quần áo của anh, vá chằng vá đụp nên cậu luôn khao khát một chiếc áo từ tế. Và hôm đó, mẹ đã tặng câu chiếc áo cậu hằng mơ ước. Một chiếc ác kiểu quân phục, hai hàng cúc đồng, trên vai có ba vạch màu xanh, đó còn là một quần áo thịnh hành trong học sinh Cậu đến lớp khoe với các bạn về chiếc áo mới của mình trong giờ giải lao,. ai cũng bao quanh cậu, trầm trồ , cậu hả dạ lắm. Nhưng rồi bỗng một bạn hỏi: "Ô hay! Tại sao khuy cúc áo của bạn không giống của chúng tớ mình nhỉ". Rồi các bam bỗng cười òa lên. Hóa ra vì mẹ may thiếu vải niêm nên mẹ đành lót bên trong bằng mảnh vải khác, sợ người khác nhìn thấy nên mẹ đành đính chéo hàng cúc các thành hình chữ về (V). Biết rõ sự thực, các bạn bỡn cợt, chê bại cậu khiến lửa giận trong cậu bùng lên, về đến nhà cắt nát chiếc áo của mình. Thấy vậy, mẹ câu giơ tay lên trước mặt con những lại hạ xuống. Từ hôm ấy trở đi, mẹ cậu làm việc không ngơi tay, thấy mẹ gầy sợp đi, nằm bẹp và không bao giờ tỉnh dậy. Cậu rất muốn nói với mẹ một câu " Con xin lỗi mẹ" nhưng đã không kịp nữa rồi. Sau này, cậu cố gắng học tập và trở nên nên giàu có, cậu sửa sang lại phần mộ của mẹ rất nhiều lần. Trong một lần tham gia buổi trình diễn thời trong của một nhà thiết kế nổi tiếng, cậu bắt gặp lại chiếc áo ngày xưa. Vẫn là miếng 1 vảii lót màu vàng ở bên trong cùng hàng cúc chữ V. Không làm chủ được mình, cậu chạy đến lật tâm áo của người mẫu rồi quỳ sụp xuống oà khóc, thống khổ. Hiểu được câu chuyện của cậu, tất cả những người có vật đều cúi đầu trầm lặng suy nghĩ. Cuối cùng, một nhà thiết kế bột thầy lên tiếng. "Thực ra, tất cả những người mẹ đều là các nhà nghệ thuật"
Dù viết về đề tài tình mẫu tử quen thuộc, tác phẩm vẫn tạo được dấu ấn riêng nhờ cách kể chuyện giản dị mà sâu lắng. Câu chuyện không đi sâu phân tích tâm lý hay khắc họa tính cách nhân vật, nhưng vẫn chạm đến trái tim người đọc bằng sức mạnh cảm xúc chân thành. Tác giả đã rất khéo léo khi chọn chi tiết nghệ thuật đắt giá - chiếc áo với hàng cúc chữ V - để thay cho mọi lời giải thích dài dòng về sự tần tảo và tình yêu thương vô bờ của người mẹ. Chỉ một hình ảnh nhỏ ấy thôi cũng đủ làm trọn vẹn sứ mệnh của tác phẩm: khắc sâu vào lòng độc giả hình ảnh người mẹ nghèo với tình yêu con thầm lặng mà vĩ đại.
Qua câu chuyện, hình ảnh người mẹ hiện lên thật cảm động với tình yêu thương con vô bờ bến. Biết con phải chịu thiệt thòi suốt 12 năm không có lấy một bộ quần áo tử tế, trái tim người mẹ như quặn thắt khi nhìn con phải mặc mãi những bộ đồ cũ vá chằng vá đụp. Phải chăng, trong sâu thẳm, bà luôn tự trách mình không đủ khả năng cho con được bằng bạn bằng bè? Chính nỗi xót xa ấy đã thôi thúc bà dành dụm, cố gắng may bằng được cho con chiếc áo mới. Niềm hạnh phúc của mẹ khi thấy con vui sướng với món quà ấy thật không gì sánh bằng - bởi đó không chỉ là tấm vải, mà còn là cả tấm lòng mẹ gửi gắm trong từng đường kim mũi chỉ.Thế nhưng, cậu bé ngây thơ đâu hiểu được tình mẹ bao la. Chỉ vì những lời chế giễu của bạn bè mà cậu đã phẫn nộ cắt nát chiếc áo - cũng chính là cắt nát trái tim người mẹ. Cái giơ tay định đánh rồi lại buông xuống của mẹ khiến ta nghẹn lòng - đó là khoảnh khắc của sự bao dung vô hạn, của nỗi đau không lời nào tả xiết khi thấy con không hiểu được tình thương của mẹ. Người mẹ ấy càng làm ta xúc động hơn khi sau sự việc, bà lại càng chăm chỉ làm việc hơn, có lẽ để bù đắp cho con, nhưng rồi sức cùng lực kiệt, bà ra đi trong âm thầm. Chi tiết này không chỉ khắc sâu tình mẫu tử thiêng liêng mà còn khiến độc giả không cầm được nước mắt. Và cái kết khi nhân vật chính nhận ra giá trị tình mẹ khi đã quá muộn càng làm nổi bật thông điệp: Hãy trân trọng mẹ khi còn có thể!
Với nghệ thuật kể chuyện tinh tế và sâu sắc, tác giả đã đưa người đọc chìm đắm trong dòng cảm xúc về tình mẫu tử thiêng liêng. Chỉ qua những chi tiết nhỏ bé như hàng cúc áo lệch, mảnh vải lót vàng cũ, hay những kỷ niệm tuổi thơ được khắc họa trong tâm trí nhân vật, tác phẩm đã dệt nên một bức tranh cảm động về tình mẹ bao la. "Chiếc cúc áo của mẹ" không đơn thuần là một câu chuyện, mà là bản tình ca ngợi ca sự hy sinh thầm lặng của người mẹ. Bằng ngòi bút giàu cảm xúc, Nhất Băng đã tạo nên một kiệt tác văn chương để lại dấu ấn khó phai trong lòng độc giả - nơi mỗi chi tiết dù nhỏ nhất cũng chứa đựng cả một trời yêu thương.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin