Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Cuộc đời mỗi người tựa như một bản nhạc, với những nốt thăng, nốt trầm, những giai điệu vui tươi, da diết. Trong bản nhạc cuộc đời tôi, hình ảnh bố ngân vang như một âm hưởng chủ đạo, vừa mạnh mẽ, vừa ấm áp, vừa sâu lắng, vừa thiết tha. Bố không phải là một nhạc sĩ thiên tài, nhưng chính bố đã viết nên những dòng nhạc yêu thương, vun đắp cho tâm hồn tôi thêm phong phú, rạng ngời.
Tôi nhớ mãi dáng hình quen thuộc ấy, giản dị mà khắc sâu vào tâm khảm: khuôn mặt sạm nắng gió sương, hằn in những nếp nhăn của thời gian, chứng minh cho những vất vả, lo toan mà bố đã gánh trên vai; đôi mắt hiền từ, ấm áp, luôn dõi theo tôi bằng ánh nhìn trìu mến, tin yêu; và đôi bàn tay chai sạn, thô ráp, đã nâng đỡ tôi qua bao thăng trầm, dìu dắt tôi trên những bước đi chập chững đầu đời. Đôi bàn tay ấy không chỉ là đôi tay lao động, mà còn là đôi tay chở che, bảo vệ, là điểm tựa vững chắc để tôi tự tin bước vào đời.
Tình thương của bố không phải là những lời nói ngọt ngào, hoa mỹ, mà là những hành động âm thầm, lặng lẽ, thấm đẫm sự hy sinh. Bố luôn là người nhóm lên ngọn lửa ấm áp trong căn bếp nhỏ mỗi sớm mai, chuẩn bị cho tôi những bữa ăn giản dị mà đầy đủ dinh dưỡng. Bố là người che chở tôi khỏi những cơn mưa rào bất chợt trên con đường đến trường, là người kiên nhẫn lắng nghe những tâm sự ngây ngô, vụn vặt của tôi, và là người dang rộng vòng tay ôm tôi vào lòng mỗi khi tôi vấp ngã, đau buồn. Tình thương ấy tựa như dòng suối ngọt ngào, len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn tôi, xoa dịu mọi vết thương, nuôi dưỡng những ước mơ.
Bố còn là người thầy nghiêm khắc, tận tâm chỉ bảo tôi từng li từng tí, dạy tôi cách sống, cách làm người. Bố dạy tôi phải sống trung thực, ngay thẳng, không được gian dối, lừa lọc. Bố dạy tôi phải có trách nhiệm với bản thân, gia đình và xã hội, phải biết yêu thương, sẻ chia với những người xung quanh. Những bài học ấy không chỉ là những lời răn dạy khô khan, mà đã thấm sâu vào tâm trí tôi, trở thành kim chỉ nam dẫn lối tôi trên bước đường đời.
Bố thường răn dạy tôi rằng: “Ở đời phải biết mình là ai”, phải luôn nỗ lực hết mình để theo đuổi đam mê, hoài bão, nhưng cũng đừng quên khiêm nhường, học hỏi, và biết ơn những người đã giúp đỡ mình. Bố cũng nhắc nhở tôi rằng: “Uống nước nhớ nguồn”, phải trân trọng những gì mình đang có, và luôn hướng về cội nguồn, tổ tiên. Những lời dạy ấy giản dị mà sâu sắc, đã định hình nên nhân cách và con người tôi.
Bố ơi, tôi yêu bố bằng tất cả trái tim và tấm lòng! Tôi biết rằng dù có đi hết cuộc đời này, tôi cũng không thể nào đền đáp hết công ơn trời biển mà bố đã dành cho tôi. Tôi chỉ mong rằng tôi sẽ luôn là niềm tự hào, là động lực để bố thêm vững tin vào cuộc sống. Tôi hứa sẽ luôn trân trọng từng khoảnh khắc được ở bên bố, yêu thương và chăm sóc bố đến trọn đời. Bố là người bố tuyệt vời nhất trên thế gian này, là người mà tôi luôn kính trọng và yêu thương vô bờ bến.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin