

Viết một đoạn văn nghị luận phân tích, đánh giá chủ đề của bài thơ đã có thể một sáng nào ngủ dậy
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Trong nhịp sống hối hả của đời thường, đôi khi con người ta vô tình lướt qua nhau, quên mất rằng mỗi ánh nhìn, mỗi hơi thở, mỗi lần gặp gỡ đều là một điều quý giá. Bài thơ “Đã có thể một sáng nào ngủ dậy” vang lên như một lời thức tỉnh nhẹ nhàng mà sâu thẳm, khiến ta chợt giật mình nhìn lại: cuộc sống vô thường, và không ai biết trước được điều gì sẽ đến vào ngày mai. Với giọng điệu trầm lắng, cảm xúc chân thành và đầy nhân văn, bài thơ khơi gợi những suy ngẫm về sự mất mát, tình yêu thương và cách con người nên sống trọn vẹn với hiện tại. Chủ đề của bài thơ vì thế trở nên gần gũi, chạm đến trái tim và để lại dư âm lặng lẽ nhưng day dứt trong lòng người đọc.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Trong nhịp sống gấp gáp và đầy biến động của xã hội hiện đại, con người ngày càng dễ rơi vào trạng thái xa cách nhau trong chính những mối quan hệ tưởng chừng gắn bó nhất. Tình yêu, tình thân hay sự đồng hành lâu dài đều có thể nhạt phai dần khi ta quá quen thuộc, quá bận rộn, hoặc quá vô tâm. Cái đau không phải lúc nào cũng đến từ một lời chia tay, mà đôi khi là khoảnh khắc ta giật mình nhận ra: người từng thân thiết nhất giờ bỗng hóa xa lạ. Chính sự thật buồn ấy đã được nhà thơ Bình Nguyên Trang tinh tế thể hiện trong bài thơ “Đã có thể một sáng nào ngủ dậy”. Bài thơ không chỉ là một lời tự sự buồn, mà còn là một thông điệp sâu sắc về sự phai nhạt âm thầm trong tình cảm con người một chủ đề mang tính nhân sinh và thời đại. Không phải những cơn giận dữ, không phải chia ly kịch tính, mà chính sự lạnh nhạt âm thầm, thói quen lặp lại vô cảm mới là thứ giết chết tình cảm nhanh nhất. Cái đáng sợ nhất, như bài thơ chỉ ra, là sự phai nhạt đến từ những điều rất đỗi quen thuộc: một ánh mắt không còn thiết tha, một câu nói không còn xúc cảm, một cái nắm tay buông lơi vô thức. Với ngôn ngữ nhẹ nhàng, tiết chế và giọng thơ trầm tĩnh, Bình Nguyên Trang không chỉ khơi gợi nỗi buồn về sự mất mát trong tình cảm, mà còn gửi gắm một lời cảnh tỉnh sâu sắc: nếu không biết giữ gìn, yêu thương cũng có thể hóa thành người dưng chỉ sau một giấc ngủ dài. Chủ đề ấy không mới, nhưng dưới ngòi bút tinh tế của tác giả, nó trở nên ám ảnh và gần gũi với mỗi người - những ai đang sống trong thời đại mà kết nối trở nên mong manh, còn yêu thương thì dễ dàng bị bỏ quên trong vô thức.
Bảng tin