Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Trong bài thơ Mùa cha soi ếch , Trần Đăng Khoa kể lại một mảnh ký ức tuổi thơ – những đêm mưa lặng lẽ, cha dắt con đi soi ếch trên cánh đồng quê thăm thẳm. Giữa ánh đèn lập lòe, cơn mưa lâm thâm và tiếng ếch kêu râm ran, người cha lặng lẽ dẫn lối – dáng hình còng xuống, bước chân thầm lặng như tan vào bóng tối.Cha không nói nhiều, chỉ tập trung dò tìm, nhẹ nhàng bước, đôi lúc khẽ ra hiệu cho con. Còn cậu bé – tim đập rộn ràng, không phải vì sợ, mà vì háo hức, vì tự hào được đi cùng cha. Ánh sáng lập lòe không chỉ soi xuống mặt nước, mà còn chiếu rọi vào tâm trí non nớt của đứa trẻ – lưu lại từng bước, từng hơi thở của cha trong đêm ấy.Đó không chỉ là một cuộc soi ếch, mà là một “chuyến đi” của tình cha con – thầm lặng mà thiêng liêng.Nhiều năm sau, người con lớn lên, cha không còn, nhưng mỗi khi mưa về, mỗi khi nhìn thấy ánh đèn dầu lập lòe, anh lại thấy mình nhỏ lại – thấy cánh đồng mưa loang loáng, thấy bóng người cha còng lưng dưới mưa, và nghe cả tiếng ếch kêu đâu đó trong quá khứ.Cái đêm mưa ấy đã trở thành mùa riêng trong ký ức “mùa cha soi ếch” – một mùa không lặp lại, không còn thật, nhưng luôn sống động trong trái tim.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Xem thêm:
Bảng tin