Viết bài văn nghị luận (600 chữ) phân tích, đánh giá về nội dung và 1 số nét đặc sắc nghệ thuật của bài thơ Hoa dại - Trần Đăng Khoa:
Thương một quãng đường chói nắng
Mầm hoa đội đất nhô lên
Sắc thắm rất nhiều về sáng
Hương thơm rất nhiều về đêm
Một vùng tươi mát trong lành
Cái nắng trưa hè dịu lại
Vui vẻ người qua
Hoa ơi!
Ai gọi em là hoa dại?
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Trong dòng chảy thi ca Việt Nam hiện đại, Trần Đăng Khoa được biết đến là một nhà thơ giàu cảm xúc và có khả năng cảm nhận tinh tế vẻ đẹp của thiên nhiên, cuộc sống đời thường. Bài thơ Hoa dại là một thi phẩm ngắn nhưng giàu chất suy tư và triết lý nhân sinh sâu sắc. Qua hình ảnh bông hoa nhỏ bé mọc bên đường, tác giả đã gợi lên một cách nhẹ nhàng nhưng đầy thuyết phục về giá trị đích thực của những điều giản dị, khiêm nhường và âm thầm trong cuộc sống. Đồng thời, bài thơ cũng thể hiện một thái độ sống nhân văn: biết nâng niu, trân trọng vẻ đẹp từ những điều tưởng như tầm thường nhất.
Trước hết, bài thơ khắc họa một hình ảnh hoa dại giản đơn nhưng giàu sức sống, là biểu tượng cho những con người nhỏ bé, âm thầm mà đáng quý trong xã hội. Ngay từ khổ thơ đầu, nhà thơ đã mở ra một khung cảnh ngập tràn nắng gắt:
“Thương một quãng đường chói nắng / Mầm hoa đội đất nhô lên”.
Giữa cái nắng gay gắt ấy, mầm hoa vẫn “đội đất” để vươn lên, một hình ảnh thơ đầy sức gợi về nghị lực sống mãnh liệt. Cụm từ “đội đất” không chỉ gợi hình mà còn mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc – là sự nỗ lực bền bỉ, âm thầm vượt lên nghịch cảnh, giống như biết bao con người trong cuộc sống đang ngày ngày kiên cường bước tiếp dù bị lãng quên hay xem nhẹ.
Bằng sự cảm nhận tinh tế, Trần Đăng Khoa tiếp tục miêu tả vẻ đẹp thầm lặng nhưng giàu giá trị của bông hoa nhỏ:
“Sắc thắm rất nhiều về sáng / Hương thơm rất nhiều về đêm”.
Không rực rỡ phô trương, hoa dại âm thầm lan tỏa hương sắc vào những thời khắc ít ai để ý nhất. Đó cũng là cách nhà thơ ca ngợi vẻ đẹp của những người sống lặng lẽ, không tìm kiếm ánh hào quang, nhưng lại làm cho đời thêm thơm lành, tươi sáng.
Sang khổ thơ tiếp theo, hình ảnh hoa không chỉ hiện lên với vẻ đẹp riêng, mà còn có khả năng lan tỏa ảnh hưởng tích cực đến không gian và con người:
“Một vùng tươi mát trong lành / Cái nắng trưa hè dịu lại”.
Dù chỉ là một bông hoa ven đường, nhưng sự hiện diện của nó lại khiến cả cảnh vật như dịu lại, khiến người qua đường trở nên “vui vẻ”. Câu thơ “Vui vẻ người qua / Hoa ơi!” là một lời gọi nhẹ nhàng mà chan chứa yêu thương, cho thấy sự gắn bó giữa thiên nhiên và con người trong một mối tương giao ấm áp.
Đặc biệt, câu thơ kết “Ai gọi em là hoa dại?” là điểm nhấn đầy chiều sâu. Đây là câu hỏi tu từ, mang tính phản biện, như một sự phủ định đối với lối nhìn nhận hời hợt, định kiến. Dù bị gọi là “hoa dại” – một cái tên thường gắn với sự vô danh, không giá trị – nhưng thực chất, loài hoa ấy lại ẩn chứa bao điều đáng trân trọng. Câu thơ khiến người đọc phải suy ngẫm: liệu những giá trị chân thực trong cuộc sống có đang bị đánh giá sai lệch bởi vẻ bề ngoài?
Về mặt nghệ thuật, Hoa dại thể hiện rõ nét phong cách thơ Trần Đăng Khoa: ngôn từ trong sáng, hình ảnh mộc mạc nhưng giàu tính biểu tượng. Nhịp thơ nhẹ nhàng, câu ngắn, giàu nhạc tính, góp phần làm nổi bật chất trữ tình. Lối biểu đạt giản dị nhưng không đơn giản, ẩn chứa chiều sâu tư tưởng trong từng hình ảnh, từng câu chữ.
Với Hoa dại, Trần Đăng Khoa không chỉ viết về một bông hoa, mà viết về cả một triết lý sống: đề cao vẻ đẹp âm thầm, trân trọng những điều nhỏ bé nhưng ý nghĩa trong đời. Bài thơ là một lời nhắc nhở đầy nhân văn rằng: đôi khi, chính những điều ta thường lãng quên lại mang trong mình sức mạnh và giá trị lớn lao. Và trong một thế giới đầy xô bồ hôm nay, bài thơ như một lời mời gọi con người hãy sống chậm lại, để nhận ra vẻ đẹp giản dị quanh mình – những “hoa dại” đang ngày ngày âm thầm làm dịu mát cuộc đời.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin