

nhận xét suy ngẫm và cảm xúc của nhân vật trữ tình trong khổ thơ cuối
Hạt gạo nuôi hết thảy chúng ta no
Riêng cái ấm nồng nàn như lửa
Cái mộc mạc lên hương của lúa
Đâu dễ chia cho tất cả mọi người
Bình lục - một đêm lỡ đường
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đáp án:
- Nhận xét
Khổ thơ là một chiêm nghiệm nhẹ nhàng mà sâu xa về giá trị vật chất và tinh thần trong đời sống. Hạt gạo – hình ảnh đại diện cho cái thiết yếu, cái “nuôi sống” con người – thì ai cũng có thể hưởng, ai cũng có thể no. Nhưng nhà thơ không dừng lại ở sự đủ đầy về vật chất. Thứ mà ông thật sự cảm thấy quý giá, khiến ông xúc động hơn, chính là "cái ấm nồng nàn như lửa", là "cái mộc mạc lên hương của lúa" – nghĩa là cái tình người, tình đất, tình quê, cái “hương” của lao động, của bàn tay người nông dân, cái chất mộc chân thành mà sâu đậm.
Từ đó, nhân vật trữ tình đi đến một suy ngẫm mang tính nhân sinh: “Đâu dễ chia cho tất cả mọi người” – một câu thơ vừa có chút tiếc nuối, vừa như một lời tự nhắc nhở. Hạnh phúc vật chất có thể phổ quát, nhưng cái tình cảm chân thành, cảm xúc sâu lắng, trải nghiệm tinh tế từ cuộc sống lao động giản dị kia không phải ai cũng chạm tới. Ngoài ra “Đâu dễ chia cho tất cả mọi người”
Một câu thơ khẽ thôi, nhưng như một tiếng thở dài. Bởi những gì chân thực nhất, đẹp đẽ nhất đôi khi lại chỉ hiện ra với những ai đủ lặng lòng để cảm. Không phải ai cũng có thể cảm nhận được hết cái tình nồng hậu, cái đẹp mộc mạc của một vùng quê, như người khách lỡ đường trong một đêm ấy đã từng chạm phải.
- Cảm xúc của nhân vật trữ tình:
Cảm xúc bao trùm trong khổ thơ là sự trân trọng, yêu mến và xúc động chân thành trước vẻ đẹp bình dị của cuộc sống nông thôn – nơi từng hạt gạo không chỉ là sản vật mà còn là kết tinh của yêu thương, của ký ức, của lao động vất vả nhưng đầy tự hào.
Đồng thời, cũng có một nỗi buồn man mác – buồn vì có những điều tuy bình dị mà quý giá ấy, không phải ai cũng có thể cảm nhận hay thấu hiểu được. Đó là nỗi buồn của một người đã từng lỡ bước vào một vùng quê, ngỡ ngàng vì cái đẹp giản đơn, rồi ra đi với một nỗi thương thầm, một kỷ niệm khó quên.
=> Khổ thơ khiến người đọc phải dừng lại, phải lắng nghe chính trái tim mình. Nó không chỉ khơi gợi sự biết ơn với những điều giản dị trong cuộc sống, mà còn dạy ta trân trọng những giá trị tinh thần thầm lặng – những gì không thể cân đo, nhưng khiến con người trở nên gắn bó và sâu sắc hơn với cuộc đời.
Khổ thơ cuối như một đốm lửa nhỏ nhưng ấm, một ánh nhìn thiết tha dành cho cuộc sống thôn quê bình dị. Qua đó, nhân vật trữ tình – cũng là người thi sĩ – không chỉ bày tỏ lòng yêu mến với vùng đất mình ghé qua, mà còn gửi gắm một triết lý nhẹ nhàng mà thấm thía: giữa một thế giới đầy biến động, có những giá trị âm thầm mà bền vững – chỉ ai thật lòng mới cảm nhận được.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Đáp án:
Trong khổ thơ cuối, nhân vật trữ tình thể hiện một suy ngẫm sâu sắc và đầy cảm xúc về giá trị tinh thần của hạt gạo – biểu tượng cho quê hương, cho tình đất, tình người. Nếu như "Hạt gạo nuôi hết thảy chúng ta no" gợi nhắc đến giá trị vật chất phổ quát, thì ba câu sau lại khơi dậy chiều sâu tinh thần mà không phải ai cũng cảm nhận được. Cái "ấm nồng nàn như lửa", "cái mộc mạc lên hương của lúa" chính là vẻ đẹp bình dị, chân thành và giàu tình cảm của người nông dân và cuộc sống làng quê. Nhân vật trữ tình xúc động nhận ra rằng, những giá trị ấy – tuy giản dị mà thiêng liêng – lại không dễ chia cho tất cả mọi người, bởi phải thật sự gắn bó, thấu hiểu và trân trọng thì mới cảm nhận được. Cảm xúc trong khổ thơ là sự trân quý, xúc động, xen lẫn một chút luyến tiếc – như một lời nhắn nhủ hãy biết nâng niu những điều bình dị nhất trong cuộc sống.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin