

[…] Sơn xúng xính rủ chị ra chợ chơi. Nhà Sơn ở quay lưng vào chợ, cạnh một dãy nhà lá của những người nghèo khổ mà Sơn quen biết cả vì họ vẫn vào vay mượn ở nhà Sơn. Sơn biết lũ trẻ con các gia đình ấy chắc bây giờ đương đợi mình ở cuối chợ để đánh khăng, đánh đáo.
Không phải ngày phiên, nên chợ vắng không. Mấy cái quán chơ vơ lộng gió, rác bẩn rải rác lẫn với lá rụng của cây đề. Gió thổi mạnh làm Sơn thấy lạnh, và cay mắt. Nhưng chân trời trong hơn mọi hôm, những làng ở xa, Sơn thấy rõ như ở gần. Mặt đất rắn lại và nứt nẻ những đường nho nhỏ, kêu vang lên tanh tách dưới nhịp guốc của hai chị em.
Đến cuối chợ đã thấy lũ trẻ đang quây quần chơi nghịch. Chúng nó thấy chị em Sơn đến đều lộ vẻ vui mừng, nhưng chúng vẫn đứng xa, không dám vồ vập. Chúng như biết cái phận nghèo hèn của chúng vậy, tuy Sơn và chị vẫn thân mật chơi đùa với, chứ không kiêu kỳ và khinh khỉnh như các em họ của Sơn.
Thằng Cúc, con Xuân, con Tý, con Túc sán gần giương đôi mắt ngắm bộ quần áo mới của Sơn. Sơn nhận thấy chúng ăn mặc không khác ngày thường, vẫn những bộ quần áo màu nâu bạc đã rách vá nhiều chỗ. Nhưng hôm nay, môi chúng nó tím lại, và qua những chỗ áo rách, da thịt thâm đi. Mỗi cơn gió đến, chúng lại run lên, hàm răng đập vào nhau.[...]
Hiên là đứa con gái bên hàng xóm, bạn với Lan và Duyên. Sơn thấy chị gọi nó không lại, bước gần đến trông thấy con bé co ro đứng bên cột quán, chỉ mặc có manh áo rách tả tơi, hở cả lưng và tay. Chị Lan cũng đến hỏi:
- Sao áo của mày rách thế Hiên, áo lành đâu không mặc?
Con bé bịu xịu nói:
- Hết áo rồi, chỉ còn cái này.
- Sao không bảo u mày may cho?
Sơn bây giờ mới chợt nhớ ra là mẹ cái Hiên rất nghèo, chỉ có nghề đi mò cua bắt ốc thì còn lấy đâu ra tiền mà sắm áo cho con nữa. Sơn thấy động lòng thương, cũng như ban sáng Sơn đã nhớ thương đến em Duyên ngày trước vẫn cùng nói với Hiên đùa nghịch ở vườn nhà. Một ý nghĩ tốt bỗng thoáng qua trong trí, Sơn lại gần chị thì thầm:
- Hay là chúng ta đem cho nó cái áo bông cũ, chị ạ.
- Ừ, phải đấy. Để chị về lấy.
Với lòng ngây thơ của tuổi trẻ, chị Lan hăm hở chạy về nhà lấy áo. Sơn đứng lặng yên đợi, trong lòng tự nhiên thấy ấm áp vui vui […]
(Trích Gió lạnh đầu mùa, Thạch Lam tuyển tập, NXB Văn học, 2016)
Thực hiện các câu hỏi sau:
Câu 1. Chỉ ra dấu hiệu xác định ngôi kể trong đoạn truyện trên ?
Câu 2. Xác định đề tài của đoạn truyện.
Câu 3. Phân tích tác dụng của phép tu từ liệt kê trong các câu văn sau “Nhưng hôm nay, môi chúng nó tím lại, và qua những chỗ áo rách, da thịt thâm đi. Mỗi cơn gió đến, chúng lại run lên, hàm răng đập vào nhau”.
Câu 4. Nêu chủ đề của đoạn truyện?
Câu 5. Từ nội dung của đoạn truyện , trình bày suy nghĩ của anh/chị về ý nghĩa của sự sẻ chia trong cuộc sống. ( Viết đoạn văn từ 5 đến 7 câu).
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Câu 1. Chỉ ra dấu hiệu xác định ngôi kể trong đoạn truyện trên?
→ Dấu hiệu xác định ngôi kể là ngôi thứ ba. Dấu hiệu: người kể không xưng “tôi” hay “ta” mà kể lại câu chuyện về các nhân vật như “Sơn”, “chị Lan”, “con Hiên”… bằng cách dùng đại từ ngôi thứ ba (“Sơn thấy…”, “chị Lan gọi…”, “chúng nó thấy…”). Người kể đứng ngoài câu chuyện nhưng am hiểu nội tâm nhân vật.
Câu 2. Xác định đề tài của đoạn truyện.
→ Đề tài của đoạn truyện là tình bạn và lòng nhân ái giữa những đứa trẻ trong hoàn cảnh khó khăn, đặc biệt là lòng thương người và sự sẻ chia trong cái lạnh đầu mùa đông.
Câu 3. Phân tích tác dụng của phép tu từ liệt kê trong các câu văn sau:
“Nhưng hôm nay, môi chúng nó tím lại, và qua những chỗ áo rách, da thịt thâm đi. Mỗi cơn gió đến, chúng lại run lên, hàm răng đập vào nhau”.
→ Phép liệt kê ở đây (môi tím lại, da thịt thâm đi, run lên, răng đập vào nhau) có tác dụng nhấn mạnh cái rét đầu mùa khắc nghiệt mà lũ trẻ nghèo phải chịu đựng. Qua đó, làm nổi bật sự thiếu thốn và hoàn cảnh khó khăn của chúng, đồng thời khơi gợi lòng trắc ẩn và sự cảm thông của người đọc cũng như của nhân vật Sơn và chị Lan.
Câu 4. Nêu chủ đề của đoạn truyện?
→ Chủ đề: Ca ngợi tình cảm nhân ái, sự cảm thông và chia sẻ giữa con người với nhau, đặc biệt là tấm lòng biết yêu thương người nghèo khó, biết chia sẻ trong hoàn cảnh khốn khó, thể hiện qua hành động tặng áo của chị em Sơn dành cho bé Hiên.
Câu 5. Từ nội dung của đoạn truyện, trình bày suy nghĩ của anh/chị về ý nghĩa của sự sẻ chia trong cuộc sống. (Viết đoạn văn từ 5 đến 7 câu).
→ Sự sẻ chia trong cuộc sống là một hành động cao đẹp thể hiện tình yêu thương giữa con người với nhau. Khi biết quan tâm, giúp đỡ người khác, ta không chỉ đem đến niềm vui, sự ấm áp cho họ mà còn làm đẹp tâm hồn chính mình. Giống như chị em Sơn trong truyện “Gió lạnh đầu mùa” đã sẵn sàng cho bé Hiên chiếc áo bông cũ để chống lại cái lạnh đầu đông. Hành động nhỏ ấy chứa đựng lòng nhân ái lớn lao. Sự sẻ chia giúp gắn kết cộng đồng, lan tỏa những giá trị sống tích cực, nhân văn. Trong xã hội hiện đại, sẻ chia vẫn luôn là điều cần thiết để con người gần nhau hơn và cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin