

Bàn luận về nhận định “ văn học giúp con người hiểu được bản thân mình , nâng cao niềm tin vào bản thân mình và làm nảy nỡ ở con người khát vọng hướng đến chân lý ” viết thành một đoạn văn luôn nha
_______________________________
MÌNH CẢM ƠN !
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Tham khảo một đoạn trong bài hsg, nếu ko nhìn rõ thì c có type lại đây:
“Văn học giúp con người hiểu được bản thân mình, nâng cao niềm tin vào bản thân mình và làm nảy nở ở con người khát vọng hướng đến chân lý” – lời nhận định đầy thấu triệt của M. Gorki không chỉ là một lời khen ngợi dành cho nghệ thuật ngôn từ, mà còn là một bản tuyên ngôn về sức mạnh tinh thần và sứ mệnh thiêng liêng của văn học trong hành trình làm người. Văn học không phải là thứ trang sức tô điểm cuộc sống; nó là máu thịt, là hơi thở, là chiếc gương nội tại phản chiếu bản thể sâu thẳm của con người. Qua từng con chữ, từng hình tượng, từng mảnh đời lênh đênh trong trang viết, văn học mở ra một thế giới mà ở đó, con người không chỉ sống để tồn tại, mà để thấu hiểu chính mình, tin vào chính mình, và vượt lên chính mình để đi tìm một chân lý nào đó – dù mong manh như hạt bụi trong vũ trụ, nhưng lại đủ sức thắp lên ý nghĩa sống trong cõi người mênh mang.
Để hiểu bản thân – đó là cuộc hành trình gian nan bậc nhất của đời người. Văn học đặt con người vào trước chiếc gương của hiện thực và tâm thức, soi rọi từng nếp gấp tâm hồn, từng vùng tối lặng im mà ngay cả bản thân ta cũng chưa từng dám chạm tới. Ta thấy trong Truyện Kiều không chỉ là số phận một người con gái tài sắc, mà là tiếng khóc của nhân tình thế thái, là tấm gương đa chiều về nhân phẩm, về đạo lý và khát vọng vượt thoát khỏi định mệnh. Ta thấy trong nỗi đau âm ỉ của nhân vật Nhĩ trong “Bến quê” là tiếng thở dài của cả kiếp người vì đã sống mà không thật sự tỉnh thức. Văn học khiến con người giật mình trước sự phù phiếm, cô đơn, hoang mang, để rồi từ đó dần nhận ra đâu là điều cốt lõi nhất làm nên giá trị tồn tại. Hiểu được bản thân, là lúc con người từ bỏ sự ảo tưởng, đối diện với giới hạn và cả tiềm năng đang ngủ yên trong mình – một cuộc khai quật nội tâm mang màu sắc thiêng liêng và bản lĩnh.
Nhưng sự thấu hiểu ấy sẽ vô nghĩa nếu nó không đi cùng niềm tin. Niềm tin vào bản thân – không phải là thứ niềm tin mù quáng hay kiêu hãnh rỗng tuếch, mà là ngọn lửa được nuôi dưỡng từ những thất bại, những đoạn trường, từ chính những nhân vật đã ngã quỵ và vẫn đứng dậy trong văn chương. Ta bắt gặp một Chí Phèo bị tước đoạt quyền làm người, nhưng khát vọng làm người lại trỗi dậy mạnh mẽ nhất vào khoảnh khắc tưởng như tăm tối cuối cùng. Ta cảm nhận được ánh sáng ấm áp nơi đôi mắt người lính lái xe trong thơ Phạm Tiến Duật, dù anh sống giữa khói bom và cái chết. Chính văn học đã khơi dậy nơi con người một niềm tin có khả năng hồi sinh – rằng bất chấp đổ nát và tổn thương, con người vẫn có thể gượng dậy, làm lại, và trở thành người tốt hơn. Niềm tin ấy không ngự trị trên mây cao, mà cắm rễ sâu vào lòng đất của hiện thực, được tưới tắm bằng trải nghiệm, đồng cảm và hiểu biết.
Và từ hiểu – đến tin – con người mới có thể vươn đến cái đích cao cả mà văn học luôn hướng về: chân lý. Chân lý trong văn học không phải là chân lý tuyệt đối, càng không phải là giáo điều bất biến. Đó là thứ chân lý được thai nghén từ những mâu thuẫn, giằng co, từ bi kịch của ý thức và số phận, từ khát vọng vượt thoát khỏi những vòng kim cô vô hình của định kiến và giả dối. Khi Dostoyevsky để nhân vật Raskolnikov rơi vào vực sâu của tội ác, rồi dẫn anh bước qua hành trình chuộc lỗi bằng tình yêu và ánh sáng của lòng tin, ông không chỉ kể một câu chuyện – ông đang truy vấn con người về ranh giới giữa đạo đức và bản năng, giữa tội lỗi và sự cứu rỗi. Văn học vĩ đại không đưa ra đáp án, mà đặt ra câu hỏi – những câu hỏi khiến con người thao thức, băn khoăn, nghi hoặc, và rồi dấn thân tìm kiếm. Chính trong hành trình tìm kiếm ấy, con người mới thật sự sống, mới thật sự làm người.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin