

Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu:
(Tóm tắt phần lược bỏ: Vào một chiều hè, “tôi” và bé Vin rủ nhau bẫy cò để bắt cò về chơi. “Tôi” đã làm một cái bẫy đặt ở cánh đồng. Khi chúng tôi định tháo bẫy vì không bắt được con cò nào thì có hai mẹ con nhà Cò Bợ sà xuống. Cò Bợ con đã lao về phía con cá mồi trong bẫy).
(…) Chiếc cần tre bật nhẹ cùng tiếng reo của tôi và bé Vin:
Tôi nắm tay bé Vin chạy thục mạng về phía con vật đang vỗ cánh bành bạch. Cả đàn cò trắng bay vùng lên, kêu náo loạn. Cò Bợ mẹ bay thấp hơn, đau đớn gào to: “Cứu con tôi với! …”. Trong khi đó Cò Bợ con bị sợi cước thít vào cổ giẫy giụa tuyệt vọng. Thấy chúng tôi, nó vùng bay lên và ngay lập tức lại rơi bịch xuống, toàn thân bê bết bùn. Nhìn cảnh đó, bé Vin bỗng tái mặt, đầu gối díu và nhau. Tôi đành vào tháo bẫy một mình. Tiếng con cò mẹ càng gào thảm thiết. Cò Bợ con chừng đã mệt, hai cánh áp xuống đất, mắt lóe lên như hai giọt nước, sợ run cầm cập. Đến lượt chân tôi khuỵu xuống. Tôi thấy rõ tiếng van xin của Bợ con: “Tôi van cậu! Cậu cũng là trẻ con, cũng có lúc dại dột. Tôi xin cậu”. Chắc nó đang nghĩ đến mẹ nó. Đêm nay mẹ nó sẽ khóc hết nước mắt. Rồi chỉ vài hôm nữa thế nào cũng thấy xác một con Cò Bợ mẹ chết ủ rũ vì mất con. Tôi không kịp nghĩ gì cả, ngồi thụp xuống, gỡ nút thong lọng rồi ôm con vật tung bổng lên trời. Thoạt đầu Bợ con loạng quạng bay như diều đứt dây. Lát sau nó lấy lại được tư thế và hai mẹ con nó dìu nhau bay về phía làng.
Cả tôi và bé Vin đều ngửa cổ nhìn theo cho đến khi đàn cò chỉ còn lại như những chấm đen in lên hoàng hôn đỏ rực.
Bé Vin, mặt vẫn tái mét, im lặng bước theo tôi. Bỗng nó ngồi thụp xuống, khóc òa lên. Tôi phải dỗ nó:
Nó nói trong tiếng nức nở:
Tôi phải cam đoan với bé Vin con cò chỉ hơi đau, nó mới chịu nín. Nó bám tay áo tôi, vừa đi vừa quệt nước mắt.
Từ hôm sau, cứ chiều đến chúng tôi tìm một bãi cỏ nằm chờ từng đàn chim trở về. Thỉnh thoảng bé Vin lại đứng ngẩn người, lo lắng nhìn hút theo một con chim lạc bầy, vừa chấp chới bay vừa kêu thảm thiết.
(Trích truyện ngắn “Bẫy cò”, Tạ Duy Anh, Báo Văn học & Tuổi trẻ, số tháng 5 (382+383) năm 2017, NXB Giáo dục Việt Nam- Bộ Giáo dục & Đào tạo, trang 87,88,89)
*Tạ Duy Anh sinh năm 1959, quê Hà Nội.
Câu 1 (0,5 điểm). Xác định ngôi kể của người kể chuyện.
Câu 2 (0,5 điểm). Tìm những chi tiết miêu tả hình ảnh Cò Bợ con khi vừa sập bẫy.
Câu 3 (1,0 điểm). Nêu tác dụng của biện pháp tu từ nhân hóa được sử dụng trong câu văn: “Trong khi đó Cò Bợ mẹ bay thấp hơn, đau đớn gào to: “Cứu con tôi với!...”.
Câu 4 (1,0 điểm). Nhận xét về nhân vật “tôi” qua câu văn: “Tôi không kịp suy nghĩ gì cả, ngồi thụp xuống, gỡ nút thòng lọng rồi ôm con vật tung bổng lên trời.”
Câu 5 (1,0 điểm). Từ nội dung đoạn trích, em hãy đề xuất cách ứng xử phù hợp với thiên nhiên.
(Giúp em câu 5 với ạaa)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Từ nội dung đoạn trích trong truyện ngắn “Bẫy cò” của Tạ Duy Anh, em đề xuất cách ứng xử phù hợp với thiên nhiên là: sống chan hòa, tôn trọng và bảo vệ sự sống của muôn loài. Thiên nhiên không chỉ là môi trường nuôi dưỡng con người, mà còn là thế giới của những sinh linh có cảm xúc, biết đau đớn, biết yêu thương như hình ảnh cò mẹ hết lòng cứu con trong truyện. Việc đặt bẫy cò tuy nhỏ nhưng thể hiện sự vô cảm, tàn nhẫn của con người trước những sinh vật yếu ớt. Ngược lại, hành động tháo bẫy của bé Vin chính là biểu tượng của lòng trắc ẩn, sự gắn bó giữa con người với thiên nhiên. Vì vậy, mỗi người cần hành xử với thiên nhiên bằng sự thấu cảm và nhân ái, không làm tổn thương hay phá hủy môi trường sống của các loài vật. Chỉ khi con người biết yêu quý thiên nhiên thì thiên nhiên mới thực sự là chốn lành nuôi dưỡng tâm hồn và cuộc sống con người.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
---
Câu 5: Từ nội dung đoạn trích, em hãy đề xuất cách ứng xử phù hợp với thiên nhiên.
Trả lời:
Đoạn trích trong truyện ngắn “Bẫy cò” mang đến cho em nhiều cảm xúc và bài học sâu sắc về cách con người nên ứng xử với thiên nhiên. Hình ảnh hai mẹ con nhà Cò Bợ khiến em hiểu rằng, dù là một con chim nhỏ bé cũng có cảm xúc, có tình cảm thiêng liêng, đặc biệt là tình mẫu tử. Con cò mẹ gào thét trong tuyệt vọng khi thấy con bị bắt, còn cò con thì sợ hãi, đau đớn và như đang cầu xin sự tha thứ. Tất cả những điều đó cho thấy thiên nhiên không phải là một thế giới vô tri, mà là một thế giới đầy sống động và gắn bó chặt chẽ với con người.
Từ câu chuyện ấy, em nhận ra rằng con người không nên vì ham vui, tò mò hay hiếu kỳ mà xâm hại đến sự sống của các loài vật trong tự nhiên. Mỗi hành động như săn bắt, bẫy chim, phá tổ… đều có thể khiến một gia đình loài vật tan vỡ, để lại nỗi đau và hậu quả khó lường. Thay vào đó, con người cần học cách sống chan hòa, tôn trọng và bảo vệ thiên nhiên. Chúng ta có thể tìm hiểu, khám phá thế giới tự nhiên một cách nhẹ nhàng, thân thiện, không xâm hại đến sự sống của các loài khác.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Từ nội dung đoạn trích “Bẫy cò”, em rút ra được rằng con người cần có cách ứng xử nhân văn và đầy trách nhiệm với thiên nhiên. Thay vì xâm hại hoặc tước đoạt sự sống của các loài động vật vì trò chơi hoặc mục đích cá nhân, con người nên yêu thương, bảo vệ và sống chan hòa với thế giới tự nhiên xung quanh. Thiên nhiên không chỉ là nơi nuôi dưỡng sự sống mà còn mang đến vẻ đẹp, sự yên bình và những bài học quý giá về tình yêu thương, sự bao dung. Vì vậy, mỗi người - đặc biệt là trẻ em- cần được giáo dục ý thức bảo vệ môi trường và tôn trọng mọi sinh linh, dù nhỏ bé nhất. Đó là cách ứng xử phù hợp, góp phần giữ gìn sự cân bằng sinh thái và một tương lai bền vững cho trái đất.
Bảng tin