

Phân tích bài thơ mẹ và cánh đồng của trần văn lợi (phân tích từng khổ thơ một ko gộp )
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Bài thơ “Mẹ và cánh đồng” của Trần Văn Lợi là một khúc ca nhẹ nhàng, sâu lắng về tình mẹ và tình quê hương. Qua những hình ảnh gần gũi như cánh đồng, dòng sông, cây lúa..., tác giả đã khắc họa hình ảnh người mẹ tảo tần, lam lũ suốt cuộc đời vì con cái và ruộng đồng. Bài thơ không chỉ thể hiện lòng biết ơn đối với mẹ mà còn gợi nhắc chúng ta trân trọng những giá trị bình dị của quê hương.
Ngay từ khổ đầu, tác giả đã thể hiện sự đối lập giữa “tôi” – người con đang ấp ủ những ước mơ – và “mẹ” – người lặng lẽ gánh vác nhọc nhằn ngoài đồng. Trong khi “tôi vun trồng xanh những ước mơ”, thì mẹ lại “gánh mùa đông xuống đồng chiêm mặn”. Hình ảnh ấy cho thấy mẹ là người luôn hy sinh, âm thầm chịu đựng vất vả để con có được tương lai tươi sáng. Qua đó, tác giả thể hiện tình cảm biết ơn và trân trọng công lao to lớn của mẹ.
Khổ thơ thứ hai tiếp tục làm nổi bật sự hy sinh thầm lặng của mẹ qua hình ảnh đối lập giữa “tôi” và “mẹ”. “Tôi lớn lên giữa những mùa xa vắng” – câu thơ gợi ra cảm giác về sự trôi đi của thời gian, về những năm tháng người con mải miết học tập, trưởng thành, có thể là xa quê, xa mẹ. Còn mẹ thì vẫn ở lại, “cúi đời bên những luống cày sâu”, một hình ảnh rất chân thực và xúc động. “Cúi đời” không chỉ là dáng người mẹ trên cánh đồng, mà còn là cách mẹ dành trọn cuộc đời cho ruộng đồng, cho con cái. “Những luống cày sâu” như tượng trưng cho những khó khăn, gian khổ mà mẹ âm thầm gánh chịu. Cả khổ thơ là một lời tri ân chân thành, nhắc nhở người đọc hãy luôn trân trọng công lao của mẹ – người đã lặng lẽ đứng sau, làm nền tảng cho ước mơ và sự trưởng thành của con.
Khổ thơ cuối mang đến cảm xúc lặng buồn, nghẹn ngào. Giờ đây, “tôi” đã trưởng thành, nhưng mẹ thì đã không còn. Câu thơ “Giờ tôi ở nơi không còn bóng mẹ” là lời thổ lộ nhẹ nhàng mà thấm đẫm nỗi nhớ thương và tiếc nuối. Tuy mẹ đã khuất, nhưng “cánh đồng xưa” vẫn “gió thổi mênh mông”. Hình ảnh ấy vừa gợi không gian rộng lớn, vừa gợi sự trống vắng, chơi vơi trong lòng người con. Khổ thơ như một lời tiễn biệt, nhưng cũng là lời nhắc nhở đầy yêu thương: dù mẹ không còn, tình mẹ vẫn sống mãi trong ký ức, trong từng cơn gió, từng thửa ruộng quê hương.
Có lẽ, mỗi chúng ta ai rồi cũng sẽ lớn lên, rời xa vòng tay mẹ để bước vào cuộc sống riêng. Nhưng những hy sinh thầm lặng, tình yêu bao la mà mẹ dành cho con sẽ luôn là hành trang theo ta suốt cuộc đời. Bài thơ "Mẹ và cánh đồng" không chỉ là lời tri ân sâu sắc tới mẹ, mà còn là lời nhắc nhở mỗi người con hãy luôn trân trọng, yêu thương mẹ khi còn có thể.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Khổ thơ mở đầu đã thể hiện rõ nguồn gốc nuôi dưỡng tâm hồn và thể xác của người con – không phải từ sách vở, mà chính từ cánh đồng quê và hình ảnh người mẹ tần tảo. Hình ảnh “mồ hôi mẹ đổ ướt đồng lúa chín” vừa thực vừa biểu tượng, cho thấy sự hy sinh thầm lặng, bền bỉ của mẹ. Qua đó, con không chỉ lớn lên về thể chất mà còn trưởng thành về nhận thức: hiểu được sự "nhọc nhằn từ đất" – một cách nói giản dị nhưng sâu sắc về lao động và cuộc sống.
Khổ thơ này tiếp tục khẳng định mẹ không chỉ là người nuôi dưỡng mà còn là người thầy đầu tiên và vĩ đại nhất. Hình ảnh ẩn dụ “mẹ là trường, là lớp, là bài thi” làm nổi bật vai trò giáo dục của mẹ trong cuộc đời con. Những dụng cụ lao động như lưỡi cày, cán cuốc trở thành "bút mực" đặc biệt, giúp con rèn luyện nghị lực, nhân cách. “Học làm người từ những tháng năm đi” là một kết luận đầy tính nhân văn – học không chỉ là tri thức, mà còn là đạo đức và lẽ sống.
Khổ thơ này mang đậm chất hoài niệm và tri ân. Dù người con đã đi xa, học rộng, gặp nhiều người thầy, nhưng tình mẹ, hình ảnh mẹ luôn là chốn quay về trong tâm hồn. Từ “nghe giảng dạy” ở nhiều nơi, con vẫn không quên người mẹ mộc mạc từng dạy con bằng cuộc sống. Hình ảnh “mẹ cười bên luống cày xưa” là biểu tượng đẹp, giản dị, thể hiện sự vững chãi và nguồn động viên lớn lao của mẹ, ngay cả khi con gặp “mỏi lòng” – mệt mỏi trong cuộc sống.
Khổ thơ cuối đậm chất xót xa, tiếc nuối và biết ơn. Mẹ mất, không gian xưa bỗng “trống vắng”, thậm chí đất cũng trở nên “lặng thầm” – như cùng chia sẻ nỗi mất mát. Đặc biệt, “mỗi nắm đất dưới chân” như một lời nhắc nhở thiêng liêng rằng: con trưởng thành không chỉ từ công lao mẹ mà từ cả một quá trình sống, lao động, chăm chỉ và hy sinh của mẹ. Đây là sự kết tinh giữa cảm xúc cá nhân và thông điệp sâu sắc về tình mẫu tử và công lao nuôi dưỡng của người mẹ nông dân.
Bài thơ "Mẹ và cánh đồng" là một bản tình ca nhẹ nhàng, xúc động về tình mẹ thiêng liêng, sâu nặng. Tác giả Trần Văn Lợi sử dụng hình ảnh nông thôn quen thuộc, giọng thơ mộc mạc, chân thành để khắc họa một người mẹ tảo tần, lam lũ nhưng đầy tình yêu thương. Qua từng khổ thơ, người đọc cảm nhận được sự trưởng thành của con gắn liền với hình bóng của mẹ và cánh đồng quê hương – nơi lưu giữ những giá trị đẹp đẽ và vĩnh hằng.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
0
601
0
cho em xin vài cái xác thực đi ad