

Viết đoạn văn nghị luận văn học khoảng 200 chữ phân tích chủ đề truyện 'Của để dành'.
Dàn ý :
Mở đoạn : Dẫn dắt giới thiệu tíac giả tác phẩm và nêu vấn đề nghị luận ( chủ đề chính của văn bản)
Thân đoạn : --Nêu xuất xứ , hoàn cảnh sáng tác (nếu có)
--Phân tích yếu tố thể hiện chủ đề như : Y nghĩa nhan đề trong việc thể hiện chủ đề , những hình ảnh nổi bật , biện pháp tu từ làm nổi bật chủ đề ....
-->Từ đó rút ra giá trị , ý nghĩa chủ đề của văn bản
--Tổng kết nghệ thuật
--Liên hệ mở rộng ( nếu có ) với những bài thơ có cùng chủ đề
Kết đoạn : Khái quát , nhấn mạnh, khẳng định ý nghĩa sâu sắc của chủ đề văn bản và nêu cảm nhận riêng .
CỦA ĐỂ DÀNH(Nguyễn Thị Thu Huệ )
[…] Bà Vy có ba con, hai trai, một gái. Đều học hành đến nơi đến chốn, sáng sủa, xinh đẹp cả. Thằng cả làm giám đốc công ty may. Thằng hai làm kế toán trong một nhà máy. Còn cô út là diễn viên của một đoàn kịch. […] Hàng ngày. Bà Vy làm lụng từ năm giờ sáng đến mười giờ đêm. […]Bà Vy bị ngã. […] Tỉnh dậy bà thấy như ở một cõi xa xôi nào đó trở về. Mê mê. Tỉnh tỉnh. Đến hôm sau bà mới nhớ ra tại sao mình lại nằm ì ra thế này. Bác sĩ bảo: “Bà bị rạn xương chậu, tụ máu một bên đầu, có khả năng bị chảy máu trong”.Anh con cả đưa ra đề nghị:- Ăn cơm bụi, vừa tiện, vừa rẻ mà vẫn đủ chất.Anh con thứ:- Cơm bụi muôn năm.Cô út thì phụng phịu:- Em chịu thôi. Ai lại diễn viên như em, lên sân khấu toàn vai Vương phi Công chúa, rồi Trợ lý giám đốc, bây giờ lê la đầu đường xó chợ để ăn vài nghìn cơm […]Cả ba đều quên mất một điều, khi họ xông ra chén cơm bụi thì bà Vy ăn gì vì nằm liệt? Lúc đấy. Nằm nghe các con bàn bạc sôi nổi như trong một cuộc hội thảo nâng cao chất lượng một đề tài cấp Bộ, bà lén thở dài. […]Bà Vy nằm bất động sáu ngày. Không được tắm, không được rửa mặt mũi như trước. Tóc bà bết lại vì mồ hôi và quần áo dù ngày nào cũng thay nhưng luôn phảng phất mùi gì khó tả lắm. Bà Mộc sang chơi, trách:- Tại bà. Bà chiều chúng nó quá. Bà hầu chúng nó tận răng, giờ chúng nó phải làm thì chẳng đứa nào chịu đâu? Mà có muốn cũng chẳng biết cách mà làm. Bà có dạy chúng đâu?Ba Vy sụt sùi:- Là mẹ mà bà. Chúng nó có đến bốn, năm mươi tuổi với tôi vẫn chỉ lên mười.Hai bà đang rủ rỉ, rù rì thì anh cả phanh xe đến kịt. Và đằng sau là một bà già chừng 60- 70 tuổi ngồi ngất ngưởng thò chân chống xuống theo.Anh cả cười vang từ ngoài đường:- Chào Bác Mộc. Chào mẹ. Con đã tìm được giải pháp hữu hiệu tuyệt vời rồi. Đây là người giúp việc của mẹ. Mẹ cần gì, đã có bà. Anh cả quay lại:- Bà tên là gì?Bà già nhìn mọi người, cười vu vơ ra chiều nịnh bợ, rõ ràng là mừng rỡ.Anh cả nói to hơn:- Bà tên là gì?Bà già nghiêng nghiêng đầu, vẫn cười, rồi gật đầu tỏ ý hiểu biết và đi về phía bếp.Anh cả chạy theo kéo bà già lại, hét vào tai:- Bà tên là gì?Bà già giật mình đánh đùng vì màng nhĩ đã được thông. Móm mém:- Tên là gì á? Tôi tên là Đất. […]Từ ngày có bà Đất, bà Vy xem ra ốm hơn. Cô út dặn bà Vy cần cái gì cứ sai bà Đất rồi biến thẳng đi để làm nữ tì công chúa, trợ lí giám đốc trên sân khấu. […]Ba tháng sau. Một hôm. Đêm. Cô út trở về sau đêm là hoa hậu ngành trồng sắn trong một tiểu phẩm hài phục vụ một đám nhậu được trả thù lao 150 nghìn đồng. Cô xốn xang trước một đêm diễn hoàn hảo cả về vật chất lẫn tinh thần. Mở cửa, cô út vào nhà, chưa kịp khoe chiến công với mẹ thì cô đá phải bà Vy nằm sõng soài. Cô bật điện.Bà Vy đã chết. Ông bác sĩ bảo:- Tôi đã nói rồi. Con người ta giống như cái chai nước suối kia, khi bị ngã giống như cầm chai xóc lên. Muốn yên phải để cho ổn định lại. Trẻ tuổi hồi lại nhanh. Người già lâu lắm. Mẹ cô già, lại ngã mạnh. Mọi thứ chưa đâu vào đâu đã tự đi. Sức khỏe bệnh tật không đốt cháy giai đoạn được. Đã thế lại còn tham việc.Cô khóc:- Thì mẹ cháu đã mang cái nạng sắt chắc thế rồi. Ai ngờ.Ông bác sĩ lắc đầu:- Nạng sắt đâu có đỡ được mãi. Mẹ cháu chỉ có thể dựa vào các cháu thôi. Các cháu không cho dựa thì mới ra nông nỗi này.(Nguyễn Thị Thu Huệ, Tuyển tập truyện ngắn, NXB Trẻ, 2018, trang 278-290)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Truyện ngắn “Của để dành” của Nguyễn Thị Thu Huệ là một câu chuyện xúc động viết về tình mẫu tử và trách nhiệm của con cái đối với cha mẹ già. Nhân vật bà Vy hiện lên là một người mẹ tần tảo, hy sinh cả cuộc đời vì con, luôn chăm lo cho từng bữa ăn, giấc ngủ của các con. Tuy nhiên, khi bà ngã bệnh, các con lại thờ ơ, vô tâm, không ai thật sự quan tâm đến mẹ. Nhan đề “Của để dành” rất ý nghĩa, gợi lên hình ảnh tình mẹ như một kho báu âm thầm tích góp suốt đời chỉ để dành cho con. Những chi tiết như bà Vy nằm liệt giường, cảnh các con bàn bạc chuyện ăn cơm bụi hay sự xuất hiện của bà giúp việc đãng trí đều cho thấy sự cô đơn của người mẹ lúc tuổi già. Qua đó, tác phẩm lên án sự vô cảm trong gia đình hiện đại và nhắc nhở mỗi người con phải sống có trách nhiệm, biết yêu thương, quan tâm đến cha mẹ. Câu chuyện giản dị nhưng để lại nhiều suy ngẫm, khiến em hiểu rằng: cha mẹ là người luôn yêu thương mình vô điều kiện, và tình yêu đó là điều thiêng liêng không gì thay thế được.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin