Phân tích đoạn trích truyện ngắn “Cha tôi” của Sương Nguyệt Minh.
CHA TÔI
Nhà tôi có bốn người.
Cha tôi thế hệ 5X, chớm già. Hơn nửa thế kỉ có mặt trên đời thì bốn mươi năm
cha mặc áo nhà binh, cầm súng và xa nhà. Mẹ thế hệ 6X, sinh sau cha hơn một giáp,
luôn chịu cảnh xa chồng. Chị Mai tôi thế hệ 7X đã gần ba mươi tốt nghiệp đại học, chị đi làm cho một doanh nghiệp Nhật Bản, suốt ngày ăn cơm tiệm.
Tôi, thế hệ 8X, mười chín tuổi, tốt nghiệp phổ thông hạng làng nhàng, thi vào đại học hai lần đều trượt. Sống theo ý mình luôn là cảm hứng thường trực và tự do muôn năm. Sống tự do theo ý thích, tôi suốt ngày chơi bời, đàn đúm. …đầu tóc thì đổi kiểu xoành xoạch, hết nhuộm hoe hoe vàng lại hấp màu lông chuột.
Cha khoác ba lô về hẳn nhà, nghỉ hưu. Một ba lô quân phục màu phân ngựa. Hai đôi giầy đen một cũ một mới. Một mũ kê pi. Chín cái huân, huy chương đỏ rực, vàng chóe. Một đôi dép đúc mòn vẹt gót. Nghe nói cha cất giữ từ hồi ở Trường Sơn.
(…) Đến tận lúc về, con bé bạn tôi còn chưa hết hãi:
- Khiếp! Ông già mày ghê quá. Hỏi tao mà cứ như mật thám hỏi cung các chiến sĩ
cộng sản trong nhà tù đế quốc thực dân ấy.
- Bố tao nghiêm thế. Nhưng mà thương vợ con và mọi người lắm.
- Tao đếch thích kiểu thương ấy. Bận sau nếu có chuyện gì tao với mày ra quán cà phê cho tiện.
Cánh cổng khép lại. Tôi mang theo nỗi ấm ức của thằng con trai mới lớn.
- Cha cứ làm kiểu này thì con hết bạn, hết chỗ chơi. Từ bây giờ có giời bảo cũng chẳng đứa nào dám đến nhà mình nữa.
- Mẹ con con ăn uống, đi lại, ngủ nghỉ, chơi bời không ổn chút nào. Ma túy, tệ nạn xã hội đầy ra đấy. Các con còn non nớt. Rất dễ sa ngã.
Tôi tức quá cãi lại:
- Bao nhiêu năm qua không có cha, mẹ con con vẫn sống tốt cơ mà. Cả cuộc đời cha ở trong quân đội, ngoài việc sinh bọn con ra cha đã làm được cái gì cho cái nhà này
chưa mà cha trách mắng mọi người...
Nói chưa dứt, mắt tôi đã hoa cả lên. Một cái tát nổ đom đóm mắt từ bàn tay thô ráp quen cầm súng nhà binh. Tôi ngã dúi. Cha quát to:
- Chả nhẽ cha đi bộ đội bao nhiêu năm cống hiến cho đất nước là để cho con nói với
cha bằng cái giọng chợ giời ấy hả? Bà ấy đâu rồi? Con hư tại mẹ!
Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà. Bà tôi mất từ lâu lắm rồi còn mẹ ở cửa hàng mỹ phẩm vẫn chưa về, chị Mai ngoan ngoãn thì đi học thêm Anh văn. Dường như lòng tự trọng của đứa con trai mới lớn chấm hết. Tất cả kìm hãm, dồn nén sự khó chịu của tôi từ lúc cha về đã quá đủ. Cha - một người cha đi biền biệt bao nhiêu năm để rồi bỗng dưng về nhà xới tung lên mọi thứ với kỷ luật nhà binh. Tôi nói với cha:
- Thôi cha! Đừng bao giờ nói với con về những ngày tháng cha đi bộ đội. Thời oai
hùng xa lắm lắm rồi, cha ạ.
Sắc mặt của cha tôi đỏ hồng lại tím nhanh dễ sợ. Môi ông lắp bắp:
- Mà... mày... nói..l. ca... cái... gì?
Ông ôm đầu, đau đớn, ngồi phịch xuống giường gấp.
- Chẳng có gì cả! Con nói là, - Tôi nhấn mạnh từng chữ - con chán ghét cha và cả những điều cha nghĩ, những gì cha nói và cha làm. Cha đã biến cả nhà ta thành trại
lính.
Tôi cãi lại cha và tôi lao khỏi nhà. Tôi bỏ đi lang thang trên phố. Đêm tôi không về. Sau này, khi “trời yên biển lặng”, tôi mới biết: Suốt đêm ấy, cha lo lắng sợ tôi dạt vòm đi bụi đời. Ông điện thoại báo hung tin về thằng con quý tử bỏ nhà cho bạn bè, đồng đội đã phục viên, xuất ngũ, nghỉ hưu biết. Người nọ vội vã gọi người kia lan truyền theo cấp số nhân, như thể chiến tranh sắp nổ ra, huy động gần hết một “tiểu đoàn quân” đi tìm... tôi.
(Trích Cha tôi, Sương Nguyệt Minh, vănnghe.ninhbinh.gov.vn)
Nhà văn Sương Nguyệt Minh sinh ngày 15-9-1958. Nhà văn tên thật là Nguyễn Ngọc Sơn. Quê quán: Yên Mĩ, Yên Mô, Ninh Bình. Ông là nhà văn quân đội, đến với sự nghiệp văn chương khá muộn màng. Năm 1992 lần đầu tiên có truyện ngắn đăng trên Tạp chí Văn nghệ Quân đội. Hiện tại, nhà văn Sương Nguyệt Minh đang công tác tại ban Sáng tác – Tạp chí Văn nghệ Quân đội. Cha tôi" những tác phẩm thể hiện rất rõ cái nhìn cuộc đời đầy đa đoan, đa chiều của nhà văn hiện thực. Trong đó văn bản “Cha tôi” được đánh giá cao nhờ xây dựng nhiều tuyến nhân vật rất ý nghĩa.
( Chỉ cần dàn ý về nội dụng và nghệ thuật kèm theo đó là 1 số tác phẩm có cùng đề tài, chủ đề ạ )
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Dàn ý phân tích đoạn trích truyện ngắn “Cha tôi” của Sương Nguyệt Minh
I. Mở đầu:
- Giới thiệu về tác giả Sương Nguyệt Minh và vị trí của truyện ngắn “Cha tôi” trong sự nghiệp sáng tác của ông. Nhấn mạnh phong cách hiện thực, cái nhìn đa chiều về cuộc đời của nhà văn.
- Nêu ấn tượng chung về đoạn trích: một bức tranh chân thực về sự xung đột giữa hai thế hệ, giữa người cha mang kỷ luật quân đội và người con trai khao khát tự do.
II. Phân tích nội dung:
1. Bức tranh gia đình với những khoảng cách thế hệ:
- Giới thiệu các thành viên trong gia đình và sự khác biệt về thế hệ (5X, 6X, 7X, 8X).
- Phân tích sự vắng mặt kéo dài của người cha trong suốt tuổi thơ của con cái do đặc thù công việc quân đội. Điều này tạo ra một khoảng trống vô hình trong gia đình.
- Sự khác biệt trong lối sống và quan điểm giữa các thế hệ:
+ Người cha: Nghiêm khắc, kỷ luật, mang đậm dấu ấn của cuộc đời quân ngũ. Sự lo lắng cho con cái thể hiện qua sự quản lý chặt chẽ, có phần áp đặt.
+ Người con (tôi): Khao khát tự do, phóng khoáng, muốn sống theo ý thích cá nhân. Bất mãn với sự kiểm soát của cha sau nhiều năm vắng bóng.
+ Người mẹ: Sinh sau cha một giáp, chịu cảnh xa chồng, có lẽ đóng vai trò là cầu nối nhưng cũng có sự bất lực trong tình huống này ("Con hư tại mẹ!").
+ Chị gái: Thế hệ 7X, có vẻ trưởng thành và độc lập, ít xuất hiện trong xung đột trực tiếp nhưng cũng cho thấy sự khác biệt trong nếp sống (ăn cơm tiệm).
2. Sự trở về của người cha và những va chạm ban đầu:
- Hình ảnh người cha trở về sau nhiều năm xa cách: “Một ba lô quân phục màu phân ngựa. Hai đôi giầy đen một cũ một mới. Một mũ kê pi. Chín cái huân, huy chương đỏ rực, vàng chóe. Một đôi dép đúc mòn vẹt gót. Nghe nói cha cất giữ từ hồi ở Trường Sơn.” Phân tích ý nghĩa của những vật dụng này: biểu tượng cho một thời gian dài gắn bó với quân đội, những cống hiến và kỷ niệm sâu sắc. Đôi dép mòn vẹt gót gợi nhớ về những gian khổ, hy sinh.
- Phản ứng của bạn bè người con về sự nghiêm khắc của người cha: “Khiếp! Ông già mày ghê quá. Hỏi tao mà cứ như mật thám hỏi cung các chiến sĩ cộng sản trong nhà tù đế quốc thực dân ấy.” Cho thấy sự khác biệt lớn giữa cách hành xử của người cha và môi trường sống hiện tại của con cái.
- Lời biện bạch của người con: “Bố tao nghiêm thế. Nhưng mà thương vợ con và mọi người lắm.” Thể hiện sự thấu hiểu nhưng cũng có phần bất lực trước cách thể hiện tình thương của cha.
- Sự ấm ức của người con trai mới lớn trước sự kiểm soát của cha: “Cha cứ làm kiểu này thì con hết bạn, hết chỗ chơi. Từ bây giờ có giời bảo cũng chẳng đứa nào dám đến nhà mình nữa.” Đây là tâm lý chung của tuổi mới lớn, coi trọng bạn bè và không gian riêng.
3. Đỉnh điểm của xung đột:
- Cuộc đối thoại căng thẳng giữa cha và con:
+ Lời trách móc của người cha xuất phát từ sự lo lắng: “Mẹ con con ăn uống, đi lại, ngủ nghỉ, chơi bời không ổn chút nào. Ma túy, tệ nạn xã hội đầy ra đấy. Các con còn non nớt. Rất dễ sa ngã.” Thể hiện sự quan tâm nhưng lại được diễn đạt theo cách áp đặt.
+ Sự phản kháng gay gắt của người con: “Bao nhiêu năm qua không có cha, mẹ con con vẫn sống tốt cơ mà. Cả cuộc đời cha ở trong quân đội, ngoài việc sinh bọn con ra cha đã làm được cái gì cho cái nhà này chưa mà cha trách mắng mọi người...” Đây là lời nói bột phát trong cơn tức giận, thể hiện sự tổn thương và cảm giác bị bỏ rơi.
- Hành động bạo lực của người cha: “Nói chưa dứt, mắt tôi đã hoa cả lên. Một cái tát nổ đom đóm mắt từ bàn tay thô ráp quen cầm súng nhà binh.” Cái tát không chỉ là hành động thể chất mà còn là biểu tượng cho sự bất lực trong giao tiếp giữa hai thế hệ, sự áp đặt của quyền lực người cha.
- Lời quát giận của người cha: “Chả nhẽ cha đi bộ đội bao nhiêu năm cống hiến cho đất nước là để cho con nói với cha bằng cái giọng chợ giời ấy hả? Bà ấy đâu rồi? Con hư tại mẹ!” Cho thấy sự tổn thương lòng tự trọng của người cha, sự thất vọng khi những cống hiến của mình không được con cái trân trọng. Câu nói “Con hư tại mẹ!” thể hiện quan niệm truyền thống về vai trò của người mẹ trong việc giáo dục con cái.
- Phản ứng của người con: “Thôi cha! Đừng bao giờ nói với con về những ngày tháng cha đi bộ đội. Thời oai hùng xa lắm lắm rồi, cha ạ.” Lời nói đầy cay đắng và phủ nhận những giá trị mà người cha đã từng trân trọng.
- Sự đau đớn của người cha: “Sắc mặt của cha tôi đỏ hồng lại tím nhanh dễ sợ. Môi ông lắp bắp: - Mà... mày... nói..l. ca... cái... gì? Ông ôm đầu, đau đớn, ngồi phịch xuống giường gấp.” Phản ứng này cho thấy sự tổn thương sâu sắc trong lòng người cha khi nghe những lời nói của con trai.
- Lời lẽ tuyệt tình của người con: “Con chán ghét cha và cả những điều cha nghĩ, những gì cha nói và cha làm. Cha đã biến cả nhà ta thành trại lính.” Đây là đỉnh điểm của sự phản kháng, thể hiện sự bất mãn tột độ của người con.
4. Hành động bỏ nhà và sự lo lắng của người cha:
- Hành động bỏ nhà của người con: “Tôi cãi lại cha và tôi lao khỏi nhà. Tôi bỏ đi lang thang trên phố. Đêm tôi không về.” Thể hiện sự bế tắc và muốn thoát khỏi sự kiểm soát của cha.
- Phản ứng âm thầm nhưng đầy yêu thương của người cha: “Sau này, khi “trời yên biển lặng”, tôi mới biết: Suốt đêm ấy, cha lo lắng sợ tôi dạt vòm đi bụi đời. Ông điện thoại báo hung tin về thằng con quý tử bỏ nhà cho bạn bè, đồng đội đã phục viên, xuất ngũ, nghỉ hưu biết. Người nọ vội vã gọi người kia lan truyền theo cấp số nhân, như thể chiến tranh sắp nổ ra, huy động gần hết một “tiểu đoàn quân” đi tìm... tôi.” Hành động này cho thấy tình yêu thương sâu sắc và sự lo lắng tột độ của người cha dành cho con trai, dù cách thể hiện của ông có thể không khéo léo. So sánh hành động tìm kiếm con với việc huy động “tiểu đoàn quân” cho thấy dấu ấn quân đội vẫn còn rất đậm nét trong cách nghĩ và hành động của ông, đồng thời cũng thể hiện sự quan trọng của đứa con trong lòng người cha.
III. Phân tích nghệ thuật:
1. Ngôi kể và điểm nhìn: Ngôi kể thứ nhất ("tôi") giúp người đọc trực tiếp cảm nhận được tâm trạng, suy nghĩ của người con, từ đó dễ dàng đồng cảm với những bức bối, khó chịu của tuổi mới lớn. Tuy nhiên, điểm nhìn này cũng có thể mang tính chủ quan, một chiều.
2. Xây dựng nhân vật:
- Nhân vật người cha: Được khắc họa qua những chi tiết ngoại hình (ba lô quân phục, huân huy chương, dép mòn), lời nói nghiêm khắc, hành động dứt khoát (cái tát), và đặc biệt là hành động lo lắng tìm con. Hình ảnh người cha mang đậm dấu ấn của cuộc đời quân ngũ, kỷ luật, thẳng thắn nhưng cũng vụng về trong cách thể hiện tình cảm.
- Nhân vật người con: Được miêu tả qua những đặc điểm của tuổi mới lớn (thích tự do, nổi loạn, coi trọng bạn bè, nhạy cảm, dễ bị tổn thương). Sự thay đổi kiểu tóc, việc trượt đại học cho thấy sự bồng bột, chưa định hướng rõ ràng trong cuộc sống. Lời lẽ đối đáp với cha thể hiện sự bức xúc, bất mãn nhưng cũng có phần nông nổi, thiếu suy nghĩ.
- Các nhân vật khác: Người mẹ và chị gái xuất hiện ít nhưng cũng góp phần phác họa bức tranh gia đình đa thế hệ với những mối quan hệ phức tạp.
3. Ngôn ngữ:
- Ngôn ngữ kể chuyện tự nhiên, chân thực, gần gũi với đời sống hàng ngày.
- Sử dụng nhiều từ ngữ mang tính khẩu ngữ, đặc biệt trong lời thoại của các nhân vật, tạo nên sự sinh động và cá tính cho từng người.
- Các câu văn ngắn, dứt khoát trong đoạn đối thoại thể hiện sự căng thẳng và gay gắt của cuộc xung đột.
- Sử dụng các hình ảnh so sánh độc đáo: “Hỏi tao mà cứ như mật thám hỏi cung các chiến sĩ cộng sản trong nhà tù đế quốc thực dân ấy,” “lan truyền theo cấp số nhân, như thể chiến tranh sắp nổ ra,” giúp người đọc hình dung rõ hơn về tình huống và cảm xúc của nhân vật.
4. Chi tiết nghệ thuật:
- Các vật dụng của người cha (ba lô, huân huy chương, đôi dép Trường Sơn) có ý nghĩa biểu tượng sâu sắc, gợi nhớ về một quá khứ hào hùng, những cống hiến và cả những khó khăn mà người cha đã trải qua.
- Cái tát của người cha là một chi tiết đắt giá, thể hiện sự bất lực trong giao tiếp và sự xung đột đỉnh điểm giữa hai thế hệ.
- Hành động người cha âm thầm lo lắng và huy động bạn bè, đồng đội đi tìm con sau khi con bỏ nhà đi là một chi tiết cảm động, cho thấy tình yêu thương sâu kín của người cha.
IV. Kết luận:
- Tóm lại giá trị nội dung và nghệ thuật của đoạn trích.
- Nhấn mạnh ý nghĩa nhân văn của tác phẩm: phản ánh một vấn đề phổ biến trong xã hội hiện đại về sự khác biệt thế hệ, những khó khăn trong giao tiếp và thấu hiểu giữa cha mẹ và con cái.
- Đánh giá tài năng của nhà văn Sương Nguyệt Minh trong việc xây dựng nhân vật, sử dụng ngôn ngữ và khắc họa những chi tiết đời thường nhưng đầy ý nghĩa.
* Một số tác phẩm có cùng đề tài, chủ đề:
1. Văn học Việt Nam hiện đại:
- "Bến không chồng" của Dương Hướng: Khắc họa những mất mát, hy sinh của người phụ nữ trong chiến tranh và những khó khăn trong cuộc sống sau này. Dù không trực tiếp về mối quan hệ cha con, nhưng nó phản ánh sự ảnh hưởng sâu sắc của chiến tranh lên các mối quan hệ gia đình.
- "Nỗi buồn chiến tranh" (tên khác: "Khải huyền muộn") của Bảo Ninh: Tập trung vào những vết thương tâm lý của người lính sau chiến tranh và những khó khăn trong việc hòa nhập trở lại cuộc sống đời thường, ảnh hưởng đến mối quan hệ với gia đình.
- Các truyện ngắn của Nguyễn Nhật Ánh: Thường khai thác đề tài gia đình, tình bạn, tuổi học trò với những góc nhìn trong sáng, nhẹ nhàng nhưng đôi khi cũng đề cập đến những mâu thuẫn nhỏ trong gia đình.
- Các tác phẩm của Nguyễn Huy Thiệp: Đôi khi đề cập đến những mối quan hệ gia đình phức tạp, những xung đột giữa các thế hệ trong bối cảnh xã hội có nhiều biến đổi.
2. Văn học thế giới:
- "Người cha" của Maxim Gorky: Tập trung vào tình yêu thương vô bờ bến của người cha dành cho con cái, vượt qua mọi khó khăn, gian khổ.
- "Những người khốn khổ" của Victor Hugo: Có nhiều tuyến nhân vật và câu chuyện, nhưng cũng đề cập đến tình cha con, đặc biệt là mối quan hệ giữa Jean Valjean và Cosette.
- "Bố già" của Mario Puzo: Khắc họa một gia đình mafia, nhưng bên cạnh đó cũng có những khía cạnh về tình phụ tử và trách nhiệm gia đình.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin