

Phương thức biểu đạt chính (Tự sự, miêu tả, biểu cảm)
Thể thơ?
Câu thơ "Bác đã đi rồi sao, Bác ơi! Sử dụng phép tu từ gì?
Cảm xúc tác giả trong đoạn thơ trên?
Nội dung chính của đoạn thơ?
Nêu cảm nghĩ của em về Bác (viết khoảng 200 từ)
Viết bài văn phân tích 3 khổ thơ trên?
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Câu 1 :
Phương thức biểu đạt chính là: Biểu cảm
Câu 2 :
Thể thơ 7 chữ ( thất ngôn )
Câu 3 :
Biện pháp tu từ được sử dụng trong câu thơ " Bác đã đi rồi sao, Bác ơi! " là
- Câu hỏi tu từ: " sao, Bác ơi! "
- Điệp ngữ: " Bác "
Câu 4 :
Cảm xúc của tác giả trong đoạn thơ là:
- Nỗi đau thương: Hình ảnh "Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa" gợi lên không khí u buồn, đau xót của thiên nhiên và lòng người hòa quyện vào nhau.
- Sự tiếc nuối: "Chiều nay con chạy về thăm Bác" nhưng cảnh vật nay đã trở nên trống trải, lạnh lẽo, không còn sự hiện diện ấm áp của Bác.
- Nỗi hụt hẫng: "Chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa? Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn!" thể hiện sự trống vắng, mất mát khi không còn Bác.
- Hy vọng và mơ ước: "Miền Nam đang thắng, mơ ngày hội / Rước Bác vào thăm, thấy Bác cười!" là nỗi mong mỏi một ngày miền Nam thống nhất, được gặp lại hình bóng thân thương của Bác.
Câu 5 :
Cả bài thơ " Bác ơi ! " của Tố Hữu là một khúc nhạc buồn, khổ đau, sự kính yêu chân thành đối với vị lãnh đạo của đất nước. Thông qua tiếng khóc đau xót, bài thơ đã khắc hoạ hình tượng Bác Hồ - một con người sống có lí tưởng cao cả, giàu tình nhân ái, ân nghĩa, sống khiêm tốn, giản dị và quên mình. Bài thơ là tiếng nói thay cho toàn thể nhân dân Việt tự hào, bày tỏ tình cảm, công ơn đối với " người tìm đường tới ánh sáng " cho cách mạng.
Câu 6 :
Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại, người anh hùng dân tộc và danh nhân văn hóa thế giới. Cả cuộc đời của Bác là tấm gương sáng ngời về lòng yêu nước, sự cống hiến và tình yêu thương đối với nhân dân. Hình ảnh Bác luôn gần gũi, giản dị nhưng đầy sức mạnh, từ chiếc áo bà ba đến đôi dép cao su đã gắn liền với những năm tháng lịch sử của dân tộc. Bác không chỉ là người lãnh đạo tài ba, mà còn là người cha, người thầy, người bạn lớn của nhân dân Việt Nam. Sự hy sinh và cống hiến của Bác vì độc lập, tự do và hạnh phúc của dân tộc đã truyền cảm hứng cho thế hệ mai sau. Những lời dạy bảo của Bác, như: “Không có gì quý hơn độc lập tự do,” mãi mãi là kim chỉ nam cho mọi hành động. Bác Hồ còn để lại di sản về đạo đức và lối sống giản dị, khiêm tốn mà mỗi người chúng ta đều có thể học hỏi. Tình cảm dành cho Bác không chỉ là sự kính yêu mà còn là lòng biết ơn sâu sắc. Bác sẽ mãi sống trong lòng dân tộc, như một ánh sáng soi đường cho sự phát triển và phồn vinh của đất nước.
Câu 7 :
Cuộc đời của mỗi con người, mỗi dân tộc luôn cần một ngọn hải đăng soi sáng, dẫn lối để vượt qua những bão giông, thử thách. Đối với dân tộc Việt Nam, ngọn hải đăng ấy mang tên Hồ Chí Minh - vị lãnh tụ vĩ đại, người đã cống hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp cách mạng, cho nền độc lập, tự do và hạnh phúc của nhân dân. Nhưng rồi, mùa thu năm ấy, một mùa thu buồn, Người đã ra đi, để lại niềm tiếc thương vô hạn cho cả một dân tộc. Trong nỗi đau ấy, những vần thơ, câu chữ đã trở thành nhịp cầu đưa cảm xúc hòa quyện, khắc sâu hình ảnh vĩ đại nhưng bình dị của Bác. Cũng chính từ đó, những trang thơ giàu cảm xúc đã trở thành một phần không thể thiếu trong lòng bao thế hệ người Việt Nam qua " tờ hoa " mang tên " Bác ơi ! " của Tố Hữu
Là một điểm sáng trên văn đàn Việt Nam thế kỉ 20, Tố Hữu gắn bó sâu sắc với sự nghiệp cách mạng, và chính điều này đã định hình phong cách thơ của ông. Mỗi một bài thơ ông lại là một bài ca yêu nước được cất lên với âm vang của niềm tin vào Đảng, vào đất nước. Và bài thơ " Bác ơi ! " cũng là một trong số đó.
Mở đầu bài thơ, hình ảnh "Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa" mang tính biểu tượng cao, gợi lên sự đau buồn chung của con người và cả thiên nhiên trước sự mất mát lớn lao:
" Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa
Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa...
Chiều nay con chạy về thăm Bác
Ướt lạnh vườn rau, mấy gốc dừa! "
Những giọt mưa hòa quyện cùng dòng nước mắt như nói lên nỗi lòng của cả dân tộc. Cảnh vật quanh nhà Bác được miêu tả qua các chi tiết "vườn rau, mấy gốc dừa" thật gần gũi, giản dị, làm tăng thêm cảm giác trống vắng, lạnh lẽo khi Người không còn.
Khổ thơ thứ hai nhấn mạnh sự yên tĩnh đến nao lòng:
" Con lại lần theo lối sỏi quen
Đến bên thang gác, đứng nhìn lên
Chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa?
Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn! "
Những hình ảnh này không chỉ thể hiện sự mất mát, mà còn gợi nên nỗi đau trống vắng khó nguôi ngoai trong lòng người con khi trở về nơi quen thuộc nhưng thiếu vắng bóng dáng thân thương.
Cuối cùng, khổ thơ thứ ba chuyển tải niềm tiếc nuối sâu sắc lẫn giấc mơ đẹp mà dân tộc hằng mong chờ:
" Bác đã đi rồi sao, Bác ơi!
Mùa thu đang đẹp, nắng xanh trời
Miền Nam đang thắng, mơ ngày hội
Rước Bác vào thăm, thấy Bác cười! "
Trong bối cảnh "Mùa thu đang đẹp, nắng xanh trời" và "Miền Nam đang thắng," niềm hy vọng được đón Bác vào thăm bỗng tan biến, chỉ còn lại nỗi nhớ da diết về nụ cười hiền từ của Người.
Ba khổ thơ là bức tranh giàu cảm xúc, ghi lại một cách chân thực nỗi đau, sự kính yêu và lòng tiếc nuối khôn nguôi của nhân dân đối với Bác Hồ. Lời thơ vừa giản dị vừa xúc động, đã chạm đến trái tim của mọi người đọc, để lại ấn tượng sâu sắc khó phai.
Bài thơ đã khắc họa nỗi đau thương sâu sắc của tác giả trước sự ra đi của Bác Hồ qua nghệ thuật ngôn từ tài tình. Hình ảnh “Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa” giàu sức gợi, như sự hòa quyện giữa nỗi lòng người dân và thiên nhiên, tạo nên một không gian tràn đầy tiếc thương. Các chi tiết giản dị như “vườn rau, gốc dừa, lối sỏi quen” không chỉ tái hiện không gian thân thuộc quanh Bác, mà còn gợi cảm giác trống vắng, lạnh lẽo khi Người đã đi xa. Tác giả sử dụng câu hỏi tu từ, như “Chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa?” để nhấn mạnh sự hụt hẫng, mất mát không thể khỏa lấp. Ngôn ngữ trong bài thơ giản dị nhưng đầy cảm xúc, với những từ ngữ bình thường nhất cũng có thể chuyển tải nỗi đau xót. Đồng thời, nhịp thơ hài hòa, nhẹ nhàng, làm nổi bật không khí trầm lắng, tiếc nuối. Đặc biệt, điệp từ “Bác” và thán từ “ơi” được lặp lại, nhấn mạnh lòng kính yêu vô hạn. Cuối cùng, tác giả khéo léo chuyển từ nỗi đau thương sang niềm hy vọng với hình ảnh miền Nam chiến thắng và giấc mơ đẹp được thấy Bác cười. Những yếu tố nghệ thuật ấy đã làm nên sức sống mãnh liệt cho bài thơ, ghi sâu cảm xúc trong lòng người đọc.
Bác Hồ đã ra đi, nhưng những giá trị, tư tưởng và tình yêu thương bao la của Người vẫn mãi trường tồn cùng dân tộc Việt Nam. Bác là ngọn đuốc soi sáng, là nguồn cảm hứng bất tận, dẫn lối cho mỗi thế hệ người Việt trên hành trình xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Sự ra đi của Bác để lại nỗi tiếc thương vô hạn, nhưng cũng là động lực để chúng ta sống, học tập và làm việc theo tấm gương đạo đức của Người. Dẫu thời gian trôi qua, hình ảnh giản dị mà vĩ đại của Bác vẫn luôn sống mãi trong trái tim của mọi người dân Việt Nam, như một ánh sáng bất diệt, dẫn dắt dân tộc Việt bước tới tương lai rạng ngời.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin