

Em hãy đóng vai nhân vật người mẹ trong truyện Bà bản bỏng cống trường tôi" (Xuân
Quỳnh) để kể lại câu chuyện sau:
BÀ BẢN BỎNG CỔNG TRƯỜNG TÔI
[...] Một hôm mẹ tôi sai tôi ra chợ mua mớ rau. Tôi bồng gặp bà bản bỏng, trông bà gây nhiều, lưng còng hắn xuống, quần áo rách rưới, bà chống gậy và đeo một cái bị đi vào hàng cơm, bà lấy trong bị ra một cái bánh mì khô và nói gì nho nhỏ với bà hàng cơm, nghe không rõ. Tôi chỉ nghe tiếng quát mắng to tướng của bà hàng cơm:
- Nướng nhanh lên mà đi cho khuất mắt. Trông người chả ra người, như con gà rủ thế kia mà ám hàng người ta thì làm sao người ta bán được.
Bà bán bóng lật đật đến gần bếp lò run rẩy nhét cái bánh mì vào phía dưới lò. Chứng kiến tất cả cái cảnh ấy tự nhiên tôi thấy thương bà quả. Tôi chạy lại gần bà, ấn vội vào tay bà số tiền mẹ tôi đưa mua rau rồi chạy vụt về. Tôi về nhà kể lại với mẹ mọi việc, mẹ tôi không mắng tôi về việc ấy mà lại trách tôi chuyện khác kia. Mẹ bảo:
- Con giúp đỡ người nghèo là đúng, nhưng con thử nghĩ xem, với số tiền mua rau ấy bà già chỉ sống được một bữa, còn bữa sau thì sao? Đáng lẽ trước kia con và các bạn con đừng tung cải tin "bà bản bỏng ho lao ra thì chắc bà vẫn sống được tử tế. Đăng này, vô tình con và các bạn con đã hại bà ấy. Các con chưa hiểu được đâu. Chưa hiểu được một người già mà phải đói khát thì khổ đến thế nào... Mẹ còn nói nhiều nhiều nữa nhưng thấy tôi rân rấn nước mặt nên mẹ thôi. Mẹ lại đưa tiền cho tôi đi mua rau
Hôm sau đến lớp tôi kể cho các bạn nghe mọi sự việc, kể cả chuyện mẹ tôi đã mâng tôi như thế nào. Các bạn nghe mà ai cũng bùi ngùi cảm thấy mình có lỗi, bồng có bạn lên tiếng:
- Thế ai bảo cậu Tông là bà ấy ho lao?
- Ai bảo? Ai bảo?... - Tất cả nhao lên như muốn lên án Tông.
- Tớ cũng chẳng nhớ – Tông trả lời yếu ớt. - Tớ nghe thấy thế.
- Cậu nghe chưa chính xác mà đã nói. Cậu ác thể Ác thể
- Khổ thân bà ấy. - Một bạn nói. - Làm thế nào để giúp bà ấy bây giờ? Hay là góp
tiền lại đem cho bà ấy.
- Làm thế chẳng được đâu - Tôi nói. - Mẹ tớ bảo là khi bà ấy ăn hết số tiền mình cho thì bà ấy lại đói. Hay là khi nào tớ gặp bà ấy tớ sẽ bảo: "Bà cứ bán bóng đi chúng cháu lại mua cho bà mà tất cả chúng mình phải mua của bà ấy kia, bảo cả bọn lớp khác nữa."
- Ừ, phải đấy! - Một bạn nói. - Tất cả chúng mình đều mua.
Tất cả! Tất cả! Các bạn đồng thanh tán thành. Có bạn lại còn đề ra mình sẽ ăn sáng
bằng bóng.
(Theo Xuân Quỳnh, Trời xanh của mỗi người, NXB Kim Đồng, 2017, tr99-106)
Làm thành bài văn ạ
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Là một người mẹ, tôi luôn mong muốn con mình lớn lên không chỉ khỏe mạnh, giỏi giang mà còn biết yêu thương, sẻ chia với những người xung quanh. Tôi đã dạy con về lòng nhân ái nhưng có lẽ bài học lớn nhất mà con nhận được lại không đến từ những lời răn dạy của tôi mà từ chính một sai lầm mà con và các bạn đã vô tình gây ra.
Hôm ấy, tôi sai con đi chợ mua một mớ rau. Chẳng bao lâu sau, con tôi hớt hải chạy về, không có rau trong tay mà đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại. Tôi chưa kịp hỏi thì con đã kể vội câu chuyện vừa xảy ra: nó đã gặp lại bà bán bỏng trước cổng trường - một bà lão gầy gò, rách rưới, lưng còng hẳn xuống. Bà không còn bán bỏng nữa mà lang thang xin ăn, cầm trên tay một mẩu bánh mì khô cứng, run rẩy nhét vào lò nướng của quán cơm. Vậy mà bà vẫn bị xua đuổi, bị quát mắng thậm tệ. Cảnh tượng ấy khiến con tôi xót xa và không do dự, nó đã đưa hết số tiền mua rau cho bà rồi chạy vụt về.
Tôi im lặng lắng nghe, lòng chợt dâng lên một nỗi xót xa. Tôi không trách con vì đã giúp bà cụ nhưng tôi hiểu, sự giúp đỡ ấy chỉ như một cơn mưa rào trên mảnh đất khô cằn, chỉ giúp được một lúc, chứ không thể cứu bà khỏi cảnh khốn cùng. Tôi nhẹ nhàng nói:
- Con giúp bà là tốt nhưng con thử nghĩ xem với số tiền ấy, bà chỉ sống được một bữa còn ngày mai thì sao? Điều quan trọng là trước kia, con và các bạn không nên tung tin đồn thất thiệt về bà. Chính điều đó đã đẩy bà vào bước đường cùng.
Nghe vậy, con tôi lặng đi, đôi mắt nó ngân ngấn nước. Tôi biết con đang hối hận. Nhưng tôi cũng hiểu rằng, hối hận thôi chưa đủ mà quan trọng là biết sửa chữa lỗi lầm. Tôi đưa lại tiền, bảo con đi mua rau để nó có thời gian suy nghĩ về bài học này.
Hôm sau, con kể với tôi rằng nó đã thuật lại câu chuyện cho cả lớp. Những đứa trẻ vô tư ngày nào nay đều im lặng, lòng trĩu nặng vì cảm giác có lỗi. Chúng bắt đầu trách móc nhau, trách Tòng - cậu bé đã vô tình lan truyền tin đồn. Nhưng rồi, cả lớp nhận ra rằng không thể cứ mãi trách móc mà không làm gì cả. Chúng quyết định cùng nhau sửa sai bằng cách tất cả sẽ quay lại mua bỏng của bà để bà có thể tiếp tục bán hàng mà không còn lo lắng về cái đói.
Thế nhưng, nhiều ngày trôi qua, chẳng ai thấy bà bán bỏng đâu nữa. Cho đến một đêm, khi tôi và con đi xem kịch về, ghé vào một quán phở thì con tôi bỗng khựng lại. Nó nhìn chằm chằm vào một bóng người co ro trong tấm vải nhựa cũ, ngồi nép bên tường để tìm chút hơi ấm từ lò nấu phở. Đó chính là bà bán bỏng.
Tôi thấy con đứng lặng hồi lâu rồi bỗng rút ra mấy đồng, tiến đến gần bà, giọng run run:
- Bà ơi, bà nhận lấy ạ…
Bà lão ngẩng lên, đôi mắt mờ đục đầy ngỡ ngàng. Bà chậm chạp đưa tay nhận tiền rồi lặp đi lặp lại:
- Cảm ơn, cảm ơn cháu… Thật là phúc đức quá…
Tôi thấy con mím chặt môi, rồi khẽ nói:
- Bà ơi, sao bà không bán bỏng nữa? Chúng cháu nhớ bỏng của bà lắm…
Nghe vậy, đôi mắt bà bỗng long lanh, mái tóc bạc lòa xòa trước trán, giọng bà run rẩy:
- Cháu nói thật hay đùa thế?
- Thật mà bà ơi! Các bạn cháu cũng nhớ bà lắm! Từ mai bà cứ bán bỏng đi, chúng cháu lại mua cho bà.
Bà lặng người, như không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Tôi thấy khóe mắt bà ươn ướt, đôi môi run run, chỉ thốt lên được mấy tiếng:
- Cảm ơn cháu… Cảm ơn cháu nhiều lắm… Phúc đức quá…
Tối đó, trên đường về nhà, con tôi cứ nắm chặt tay tôi, không nói gì. Tôi biết, hôm nay con đã nhận được một bài học lớn hơn bất cứ điều gì tôi có thể dạy - một bài học về lòng nhân ái, về trách nhiệm với những lời nói và hành động của mình. Và tôi tin rằng, bài học ấy sẽ theo con suốt cả cuộc đời…
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
→ Đáp án:
Tôi là mẹ của một cậu bé còn rất nhỏ. Một ngày nọ, tôi sai con ra chợ mua mớ rau. Chẳng bao lâu sau, con trở về, nhưng không mang theo rau mà lại kể cho tôi nghe một câu chuyện khiến lòng tôi trĩu nặng.
Con tôi kể rằng trên đường đi, nó gặp bà bản bỏng – một bà lão gầy gò, lưng còng, quần áo rách rưới. Bà cầm một cái bánh mì khô đến quán cơm, định nhờ hơ nóng lên để dễ ăn. Nhưng thay vì nhận được sự giúp đỡ, bà lại bị bà hàng cơm quát mắng thậm tệ. Nhìn cảnh tượng ấy, con tôi không cầm lòng được. Nó đã vội vàng ấn số tiền tôi đưa mua rau vào tay bà lão rồi chạy vụt về nhà.
Nghe con kể xong, tôi không trách nó vì đã giúp đỡ bà cụ, nhưng tôi cũng không thể không nhắc nhở con một điều quan trọng hơn. Tôi nhẹ nhàng bảo: "Con giúp đỡ người nghèo là tốt, nhưng con có nghĩ rằng số tiền ấy chỉ giúp bà sống được một bữa, còn những ngày sau thì sao? Điều quan trọng hơn là trước kia con và các bạn đã vô tình làm hại bà ấy. Chính các con đã tung tin đồn rằng bà ho lao, khiến không ai dám lại gần mua hàng của bà. Đó mới là điều đáng trách nhất. Một người già mà phải sống trong đói khát thì khổ biết nhường nào..."
Thấy con lặng người đi, mắt rơm rớm nước, tôi không nói thêm nữa mà đưa tiền cho con đi mua rau. Nhưng tôi biết rằng lời tôi nói đã khắc sâu trong lòng con.
Hôm sau, con kể lại câu chuyện ấy cho các bạn nghe. Khi biết tin đồn ác ý xuất phát từ sự vô tình của mình, bọn trẻ đều hối hận. Các con bàn nhau tìm cách giúp bà. Có bạn đề nghị góp tiền, nhưng con tôi nhớ lời tôi dạy, nên đã đưa ra một ý kiến hay hơn: "Chúng ta hãy mua bóng của bà. Nếu tất cả chúng ta, và cả lớp khác nữa, đều mua thì bà sẽ có thể kiếm sống lâu dài."
Ý kiến ấy được mọi người đồng tình hưởng ứng. Các con hứa với nhau từ nay sẽ thường xuyên mua hàng của bà. Nghe con kể lại, tôi mỉm cười. Tôi biết rằng con đã hiểu ra bài học về lòng nhân ái, trách nhiệm và cách giúp đỡ người khác một cách bền vững.
Là một người mẹ, tôi hạnh phúc vì con đã học được bài học ấy. Tôi tin rằng, lòng tốt khi được đặt đúng chỗ sẽ giúp thế giới này trở nên tốt đẹp hơn.
Cre: spacion2009.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin