

Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu:
BÍ ẨN CỦA LÀN NƯỚC
(1) Các dòng sông trôi đi như thời gian, và cũng như thời gian, trên mặt nước các triền sông biết bao nhiêu là chuyện đời đã diễn ra. Nhất là về đêm, trên làn nước của dòng sông quê hương tôi lấp lánh hằng hà những đốm sáng bí ẩn, có cả điều bí ẩn của đời tôi.
(2) Năm ấy, nhằm trúng đỉnh lũ đêm Rằm tháng Bảy, một loạt bom Mĩ phá tan vệt đê canh giữ đằng trước làng tôi. Dứt dậy nổ của bom và tiếng gầm ghê rợn của máy bay cường kích là chuỗi ầm ầm long lở của dòng sông phá bụng đê tràn ngang vào đồng ruộng.
Từ trên điếm canh, tôi chạy lao về làng. Hồi chiều, hay tin vợ ở nhà trở dạ nhưng tôi không thể rời vị trí hộ đê. Bây giờ giời đất sập rồi, trong tôi chỉ còn con tôi, vợ tôi. Tôi dốc toàn lực bình sinh vào đôi chân. Đằng sau, cơn đại hồng thuỷ đuổi bén gót.
Nước đã ngập làng. Tôi về, kịp dìu vợ leo lên mái. Mái nhà tranh của vợ chồng tôi bị lôi đi trong đêm đen. Đến khi mái rạ sắp rã tan ra thì ơn trời nó vướng vào thân đa trước đình làng. Đã cả một đám đông bám trên các cành.Nhiều bàn tay chìa xuống giúp tôi đỡ vợ con trèo lên. Vợ tôi ôm khư khư đứa con mới sinh, nhất định không để tôi bế đỡ.
– Con trai... con trai mà... con trai... Để yên em ẵm, anh vụng...
Nhiều giờ trôi qua. Mưa tuôn, gió thổi. Mực nước không dâng cao hơn, nhưng chảy xiết hơn. Cây đa đầy người hơn. Tôi mỏi nhừ. Tay ôm chặt vợ, tay níu mình vào chạc cây. Vợ tôi yếu lả, ướt lướt thướt, lạnh ngắt.
Khoảng gần sáng, bỗng có tiếng quẫy nước ngay dưới cành đa của vợ chồng tôi. Một giọng nghẹn sặc với lên:
- Cứu mẹ con tôi mấy... cứu mấy, người ơi...
Một bàn tay nhớt và lạnh như tay ma rờ vào chân tôi đang buông thống. Tôi vội cúi xuống, đưa tay ra. Nhưng bàn tay của người đàn bà dưới nước truội đi, chìm nghỉm. Cành đa kêu rắc, chao mạnh. Vợ tôi “ối” kêu một tiếng thảng thốt, và “ùm” con trai tôi, đứa con sơ sinh tôi chưa được nhìn thấy mặt, tuột khỏi bọc ni-lông trên tay mẹ nó, sa xuống làn nước tối tăm.
- Con tôi...! – Vợ tôi hét rú lên và lao ngay lập tức xuống nước hòng chụp lấy con. Tôi phóng mình theo. Nước lạnh, ngầu bùn, sâu hút và cuốn mạnh. Tôi vớ kịp thằng con, nhao vội lên, trao nó cho những bàn tay đang chìa xuống, rồi lại lặn tiếp ngay để cứu vợ. Nhiều người phi xuống theo để trợ sức tôi...
Tôi tỉnh lại, thấy trời sáng rồi và đã tạnh mưa. Tôi nằm trong khoang một ca-nô cứu nạn đầy ắp người. Hồi đêm, tôi đã vật lộn điên dại quyết sống mái một phen với làn nước giết người, nhưng tôi đã thua cuộc. Ứa ra cả máu tai máu mũi mà không những không cứu nổi vợ, đến thi thể cô ấy tôi cũng bất lực không tìm thấy. Khi ca-nô quân đội tới, mọi người đã phải dùng sức để buộc tôi rời mặt nước. Kiệt sức, tôi ngất đi. Khổ đau, tôi tỉnh dậy, nước mắt nóng rực, tế nhói. Một chị phụ nữ chen tới bên tôi, lên lời an ủi:
– Phận chị ấy đã vậy, thôi thì anh phải nén lòng lại, giữ sức khoẻ mà nuôi con.
Ơn trời, anh còn kịp cứu được cháu. Chao ôi, vừa kịp khóc chào đời đã trải một cơn kinh hoàng hú vía. Anh coi con anh này. Cứ như không. Đã bú, đã ngủ rồi đây này.
– Ngoan chưa này... Ôi chao, nó tè dầm rồi này.
Chị nựng nịu, và từ từ giở bọc chăn chiên đang ủ kín con tôi. Chị thay tã cho nó. Tôi nhìn, chết lặng.
- Con tôi... – Tôi khóc, đỡ lấy bọc chăn. – Con tôi!
(3) Từ bấy tới nay, thời gian trôi qua và triền nước trôi đi, tôi đã có tuổi và con gái tôi đã thành một thiếu nữ. Nó là đứa con của làn nước, mọi người đều nói thế bởi vì chuyện nó sa xuống dòng nước lụt rồi được cha nó cứu lên thì cả làng ai cũng biết. Nhưng điều bí mật kia thì không ai hay, kể cả con gái tôi cũng không thể biết.
Chỉ có dòng sông biết.
Có ngày nào mà tôi không ra đê ngắm làn nước trôi. Vợ tôi, con tôi và người đàn bà vô danh nhìn tôi từ đáy nước. Thời gian, năm tháng cứ trôi, dòng sông và lịch sử, tất cả đều đổi thay nhưng mà niềm đau của đời tôi thì khôn nguôi bởi ấy là một niềm đau không thể nói nên lời.
(Bảo Ninh*, Những truyện ngắn, NXB Trẻ, Tái bản 2021)
* Bảo Ninh sinh năm 1952, tên thật là Hoàng Ấu Phương, quê ở xã Bảo Ninh, huyện Quảng Ninh (nay thuộc thành phố Đồng Hới), tỉnh Quảng Bình, Việt Nam. Ông từng chiến đấu ở mặt trận B3 Tây Nguyên. Từ 1976 – 1981, ông học đại học ở Hà Nội, sau đó làm việc ở Viện Khoa học Việt Nam. Từ 1984 – 1986, ông học khoá 2 Trường Viết văn Nguyễn Du. Ông làm việc tại báo Văn nghệ Trẻ và là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam từ năm 1997.
Câu 1. (0.5 điểm) Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản.
Câu 2. (0.5 điểm) Trong đoạn trích, về đêm, dòng sông được miêu tả như thế nào?
Câu 3. (1.0 điểm) Chỉ ra và phân tích tác dụng của biện pháp tu từ được sử dụng trong câu: “ - Con tôi... – Tôi khóc, đỡ lấy bọc chăn. – Con tôi!”.
Câu 4. (1.0 điểm) Nhận xét tác dụng của việc tác giả lựa chọn kể chuyện ở ngôi thứ nhất.
Câu 5. (2.0 điểm) Từ nhân vật tôi trong truyện ngắn “ Bí ẩn của làn nước”, hãy viết đoạn văn ( khoảng 150 chữ) chia sẻ suy nghĩ của anh/ chị về lòng yêu thương giữa con người với con người trong xã hội hiện nay.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
⋆˚࿔ `NgMChaau` 𝜗𝜚˚⋆
`1.`
`-` Phương thức biểu đạt chính: Tự sự
`2.`
Về đêm, dòng sông được miêu tả:
`-` "làn nước của dòng sông quê hương tôi lấp lánh hằng hà những đốm sáng bí ẩn"
`-` "không dâng cao hơn, nhưng chảy xiết hơn"
`3.`
`-` Điệp ngữ - Con tôi
`->` Giúp cuộc đối thoại thêm chân thật, cảm động, cảm xúc . Đồng thời cho thấy nỗi đau đớn, xót xa tột cùng của người cha khi nhận lại "đứa con của mình". Cách lặp lại này thể hiện sự nghẹn ngào, xúc động đến mức không nói nên lời, chỉ có thể thốt lên một câu ngắn gọn nhưng chất chứa cảm xúc mãnh liệt.
`4.`
`-` Ngôi kể thứ nhất - là người kể chuyện tham gia vào câu chuyện, là nhân vật chính của truyện trải nghiệm trực tiếp nỗi đau kinh hoàng trong trận lũ, cũng là người duy nhất biết được đứa bé vớt lên không phải con ruột của mình. Từ vai người cha, nhận vật "tôit" đã từ nguyện nuôi đứa trẻ khôn lớn. Từ lòng nhận từ, vị tha của người cha, nhân vật "tôi" đã không nói ra sự thật về đứa con
`->` Chọn ngôi kể như vậy, tác giả muốn nhấn mạnh câu chuyện diễn ra 1 cách tự nhiên, chân thực, khách quan, đồng thời làm nổi bật chủ đề của câu chuyện (qua nhan đề của tác phẩm )
`5.`
Từ câu truyện "Bí ẩn của làn nước việc nhân vật "tôi" im lặng chịu đựng nỗi đau đã cho thấy sự bao dung, đức hi sinh vì người khác qua đó gửi gắm thông điệp sâu sắc về lòng yêu thương giữa con người với con người trong xã hội hiện nay. Tình yêu thương dường như là sợi dây vô hình, nó chính là tình cảm thiêng liêng của đấng sinh thành với con cái, là tình cảm khăng khít của anh em, tình làng nghĩa xóm, sự chân thành của những người bạn hay cũng chính là tình thương giữa người với người. Đó là thứ tình cảm thiêng liêng quý báu, là sự quan tâm nối kết những trái tim yêu thương lẫn nhau giữa con người và con người với nhau mà chúng ta nên trân trọng khi nhận được. Lòng yêu thương không chỉ đem đến hạnh phúc cho người khác mà còn giúp tâm hồn bạn nhẹ nhàng hơn, thư thái hơn. Chưa dừng lại ở đó, tình yêu, sự san sẻ, gắn bó với nhau khi gặp khó khăn còn chính là động lực to lớn giúp những “lá rách”, mảnh đời bất hạnh vươn lên mạnh mẽ trong cuộc sống. Tuy nhiên, chúng ta phải thật sự tỉnh táo khi dành tình cảm, sự sẻ chia cho người khác. Vì bây giờ có rất nhiều kẻ chuyên đi lợi dụng tấm lòng tốt của người khác để chuộc lợi cho bản thân. Chính vì vậy, mỗi người hãy bồi dưỡng cho mình một tình yêu thương giữa con người với con người, và khi đã nhận sự giúp đỡ của người khác, hãy biết phấn đấu và nỗ lực để không phụ lại lòng tốt của họ.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin
1085
806
1728
tôi xl
348
3521
386
kcj
1085
806
1728
mà s tôi thấy bà cứ trầm kj í
348
3521
386
kệ t
1085
806
1728
à ừ...