Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đoạn thơ trích từ Truyện Kiều của Nguyễn Du là một trong những đoạn thể hiện rõ nét sự chuyển biến tâm trạng của Thúy Kiều, từ niềm vui, say mê đến sự tỉnh ngộ đầy đau đớn và tuyệt vọng. Những hình ảnh thiên nhiên sống động và các biện pháp nghệ thuật sâu sắc đã giúp tác giả khắc họa sự tàn phai của sắc đẹp và cuộc đời nàng, đồng thời thể hiện sự cô đơn, khổ đau trong tâm hồn Thúy Kiều. Qua đó, Nguyễn Du không chỉ phản ánh được số phận bi thảm của nhân vật mà còn gửi gắm những suy ngẫm về cuộc đời, tình yêu và thân phận con người.
Ban đầu, Kiều đắm chìm trong niềm vui, những khoảnh khắc đầy sắc màu của cuộc sống. Câu "Biết bao bướm lả ong lơi / Cuộc say đầy tháng trận cười suốt đêm" miêu tả một không gian tươi vui, náo nhiệt, nơi Kiều cùng Tống Ngọc và Trường Khanh chìm đắm trong những phút giây vui vẻ, hạnh phúc. Hình ảnh "bướm lả ong lơi" gợi lên một không khí nhộn nhịp, say mê như một cuộc tiệc tùng vui vẻ không ngừng nghỉ. Đó là lúc nàng quên đi những đau khổ, đắm chìm trong vui thú.
Tuy nhiên, chỉ sau một lúc, khi "tỉnh rượu lúc tàn canh," Thúy Kiều bỗng nhiên nhận thức được sự thật tàn nhẫn về cuộc đời mình. "Giật mình mình lại thương mình xót xa" là khoảnh khắc tỉnh thức đầy đột ngột, khi nàng nhìn lại bản thân, nhận ra nỗi đau và sự tàn phai của chính mình. Câu thơ này thể hiện sự giật mình, như một cú sốc tinh thần khi Kiều nhận ra sự cô đơn, lạc lõng của mình trong cuộc sống.
Từ đó, tâm trạng của nàng chuyển sang sự buồn bã, u uất. Câu "Khi sao phong gấm rủ là, / Giờ sao tan tác như hoa giữa đường" so sánh tình trạng của Kiều với sự tàn phai của một đóa hoa, nhấn mạnh sự mất mát, sự tiêu tan của sắc đẹp và tuổi xuân, giống như hoa rụng giữa đường, không còn ai để nâng niu, chăm sóc. Sự “tan tác” ở đây không chỉ là sự suy tàn của nhan sắc mà còn là sự suy vong của cuộc đời nàng, trong khi những gì nàng mong đợi lại chẳng bao giờ thành hiện thực.
Hình ảnh "Mặt sao dày gió dạn sương / Thân sao bướm chán ong chường bấy thân!" thể hiện sự mệt mỏi, kiệt quệ về thể chất và tinh thần. Mặt Kiều bị "dày gió dạn sương," như một người đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, làm tâm trạng nàng thêm phần chán chường. Còn hình ảnh "thân sao bướm chán ong chường bấy thân" lại ám chỉ thân phận nàng, giống như một con bướm đã quá chán nản với cảnh sống, bị bỏ rơi, không còn ai yêu thương, chăm sóc.
Tâm trạng của Thúy Kiều trở nên nặng nề hơn khi nàng nhận thức được rằng “cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu, / Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?” Đây là sự thể hiện của sự tuyệt vọng, khi nàng hiểu rằng dù có ở trong hoàn cảnh nào, dù có thử tìm niềm vui ở đâu, thì nỗi buồn vẫn luôn đeo bám nàng. Tâm trạng của nàng lúc này là sự mệt mỏi, bế tắc, không tìm thấy được lối thoát.
Cuối cùng, với câu thơ "Vui là vui gượng kẻo là, / Ai tri âm đó mặn mà với ai?" Kiều thể hiện sự bất lực và cô đơn của mình. Nàng nhận ra rằng niềm vui chỉ là giả tạo, chỉ là "vui gượng," không có ai thực sự hiểu và chia sẻ những đau khổ sâu kín trong lòng nàng. Đoạn thơ này không chỉ là sự thể hiện tâm trạng đau khổ của Thúy Kiều mà còn là tiếng lòng khao khát tìm kiếm một người tri kỷ, một người thật sự hiểu nàng.
Bên cạnh đó nhà thơ NGuyễn Du đã thành công sử dụng các biện pháp tu từ.
Đầu tiên, so sánh là một biện pháp quan trọng giúp tác giả làm nổi bật sự tàn phai của Kiều. Hình ảnh “bướm lả ong lơi” gợi lên sự say mê, vui vẻ nhưng cũng đồng thời gợi sự mong manh, dễ vỡ của tình cảm. Câu “Giờ sao tan tác như hoa giữa đường” là một so sánh mạnh mẽ, chỉ sự tàn phai của sắc đẹp và cuộc đời nàng, như hoa rụng giữa đường, không còn ai nâng niu, chăm sóc. Đây là hình ảnh tượng trưng cho sự mất mát, sự trôi qua của thời gian và vẻ đẹp mỏng manh của Kiều.
Ẩn dụ cũng là một biện pháp nghệ thuật được Nguyễn Du sử dụng để thể hiện sự mệt mỏi và kiệt quệ của nhân vật. “Mặt sao dày gió dạn sương” miêu tả vẻ mặt của Kiều như đã chịu bao vất vả, phong ba cuộc đời, khiến nàng trở nên chai sạn, già cỗi trước tuổi. Câu “thân sao bướm chán ong chường bấy thân” thể hiện sự chán nản, thất vọng của Kiều khi nàng cảm thấy mình giống như con bướm bị bỏ rơi, không còn sự quan tâm, yêu thương.
Bên cạnh đó, nhân hóa cũng được sử dụng để làm nổi bật sự gắn kết giữa nhân vật và hoàn cảnh. Câu “cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu” cho thấy nỗi buồn đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Kiều. Cảnh vật xung quanh nàng cũng không thể tách rời khỏi cảm xúc buồn bã, tạo nên một không gian u ám, đầy nỗi khổ đau. Tâm trạng của Kiều được phản ánh rõ nét trong những câu thơ này, khi nàng không thể thoát ra khỏi vòng quay đau khổ của cuộc đời.
Điệp ngữ là một biện pháp nghệ thuật khác mà Nguyễn Du sử dụng để làm nổi bật sự mệt mỏi và bất lực của Thúy Kiều. “Vui là vui gượng” thể hiện sự giả tạo trong niềm vui của Kiều, khi nàng chỉ có thể “gượng” tìm kiếm hạnh phúc trong một cuộc sống đầy sầu khổ. Câu “Ai tri âm đó” cũng thể hiện sự cô đơn tột cùng của nàng, khi Kiều khao khát tìm một người tri kỷ thực sự, nhưng lại không tìm thấy ai thấu hiểu và đồng cảm với mình.
Cuối cùng, hình ảnh thiên nhiên được sử dụng để phản ánh sự biến chuyển tâm trạng của Kiều. Các hình ảnh như “gió,” “sương,” “hoa,” “bướm,” “ong” không chỉ là những yếu tố thiên nhiên mà còn gắn liền với những tâm trạng thay đổi của nhân vật. Chúng thể hiện sự tàn phai, mong manh và cô đơn trong cuộc đời của Kiều, khi tất cả mọi thứ đều thay đổi và không thể níu giữ lại được.
Như vậy, qua đoạn thơ, Nguyễn Du đã khắc họa rõ nét sự chuyển biến trong tâm trạng của Thúy Kiều từ niềm vui hời hợt, say mê ban đầu đến sự tỉnh thức đầy xót xa, đau đớn và cảm giác cô đơn, tuyệt vọng. Những hình ảnh, biểu tượng trong bài thơ như bướm, ong, hoa, gió, sương… đều góp phần làm nổi bật sự tàn phai của sắc đẹp, tuổi xuân, cũng như nỗi niềm buồn bã của nhân vật Kiều.
NO CHEP MANG NHÉ !????
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin