Trong truyện ngắn Người đầm, nhà văn Thạch Lam viết:
(Lược một đoạn: Phần đầu kể lại việc nhân vật tôi đi xem phim ở rạp chớp bóng Pathé. Ở đó anh vô cùng tò mò, sửng sốt khi gặp một người phụ nữ Pháp không ngồi ở dãy ghế hạng nhất như phần đông người Pháp thường làm).
Người đàn bà Pháp hình như cũng nhận thấy thế, nên bà ta cố thu hình cho nhỏ bé lại, và luôn luôn cúi mặt xuống tờ chương trình để trên lòng […].
Tôi ngắm nhìn bà ta với một cảm tình chân thật mà tôi không ngăn cấm được. Bà ăn mặc rất giản dị, toàn một màu đen. Có lẽ bà để tang. Tang cha mẹ, người thân thích hay chồng? Không biết tại sao, tôi chắc chồng bà đã mất, để lại cho bà cô gái bé kia. Mỗi khi cô bé quay lại phía bên này, tôi lại nhận thấy hai người – hai mẹ con – giống nhau quá; cũng cái khuôn mặt trái soan, cũng mớ tóc vàng, và nhất là đôi con mắt to, đưa chậm chạp, lúc nào cũng như nhìn ra ngoài xa […].
Khi đèn bật sáng trong giờ nghỉ, bà dắt con đứng dậy, lách khe ghế đi ra. Đến trước mặt tôi, bà nhìn tôi một cách dịu dàng, và rất lễ phép: – Xin lỗi ông.
Giọng nói của bà ngọt ngào, không có chút gì kiêu ngạo. Tôi ít khi được nghe một người đầm nói với mình lễ phép như thế. Tôi chợt nghĩ đến cái lễ độ nhã nhặn của người Pháp, của những người Pháp thật, những người chưa bị cái hoàn cảnh bên này làm xấu đi. Tôi nghĩ đến cái lòng nhân từ rộng rãi, cái tình cảm dồi dào của người đàn bà Pháp, lúc nào cũng sẵn sàng tha thứ và cúi mình trên những đau khổ của người ngoài. Và tôi thấy cái ý muốn được thân thiện hiểu biết những người đàn bà ấy.
Tôi theo ra ngoài rạp, thấy hai mẹ con bà đứng ở đầu hè, nhìn mặt nước hồ Hoàn Kiếm phẳng lặng như tấm gương. Trong đám người đi xem không ai để ý đến bà ta cả.
Một đứa bé bán kẹo, lấm lét nhìn quanh để trông cảnh sát, chạy đến gần bà, giơ hộp kẹo trước mặt cô bé. Tôi nghe thấy tiếng cô bé đòi mua, rồi bà ta chọn mấy cái kẹo trong hộp đưa cho con. Vừa mở ví lấy tiền bà vừa hỏi thằng bé bán kẹo: – Bao nhiêu?
Đứa bé giơ ba ngón tay ra hiệu, miệng cười sung sướng: – Ba xu, bà đầm!
Nghe câu trả lời của đứa bé, tôi thấy bà ta mỉm cười, lấy tay xoa đầu nó và hỏi bằng tiếng Pháp: – Mày không lạnh ư, con?
Đứa bé nhe răng cười, lắc đầu vì không hiểu gì, rồi vội chạy vào chỗ tối bởi nó đã thấy bóng thầy cảnh sát ở đằng xa. Bà ta hơi ngạc nhiên nhìn theo, và nét mặt trở nên buồn như cũ.
(Tuyển tập Thạch Lam, NXB Văn học, 1988, tr. 96 -98)
Viết đoạn văn nghị luận ( 200 chữ ) phân tích vẻ đẹp của nhân vật người phụ nữ Pháp trong đoạn trích trên
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Tác phẩm đã thể hiện nét đẹp tinh tế của người phụ nữ Pháp, không chỉ có từ phương diện hình chất mà còn thông qua tinh thần nhân hậu của người ta. Trong bối cảnh gặp gỡ nơi rạp chiếu phim, hình dáng của bà hiện lên một cách giản dị, trang phục màu đen đơn giản thể hiện sự thanh thoát và một nỗi đau man mác. Ở hành động ngả đầu xuống xem tờ chương trình có thể thấy bà có thể nhạy và quý giá những giá trị văn hóa. Khi có thể chạm đến người lạ, thì bà thể hiện sự lễ phép qua giọng nói nhẹ và nụ cười ấm nở khiến người đối diện có thể cảm nhận được lòng nhân từ sâu sắc. Qua việc chăm sóc cô bé bên mình, tình mẫu tử ấm thiết và kiên nhẫn của bà càng bộc hiện rõ. Nhân vật người phụ nữ Pháp không chỉ có thể đại diện cho nét đẹp duyên dáng mà còn có thể trở thành hiện thân của lòng cao quý, tình yêu thương và lòng nhân từ trong cuộc sống. Vẻ đẹp đó không bị chi phối bởi hoàn cảnh vất vả mà còn có thể khiến người ta nhận thấy giá trị của tử tế và lòng nhân ái.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
>> Học trực tuyến Lớp 9 & Lộ trình UP10 trên Tuyensinh247.com
>> Chi tiết khoá học xem: TẠI ĐÂY
Đầy đủ khoá học các bộ sách (Kết nối tri thức với cuộc sống; Chân trời sáng tạo; Cánh diều), theo lộ trình 3: Nền Tảng, Luyện Thi, Luyện Đề. Bứt phá điểm lớp 9, thi vào lớp 10 kết quả cao. Hoàn trả học phí nếu học không hiệu quả.
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
CÂU HỎI MỚI NHẤT
Cho các đa thức: P(x)= 4x^3 - 7x^2 + 3x - 12
Q(x)= -4x^3 - 5x^2 - 9x + 12 và G(x)=x
a)Tính P(x) + Q(x) ?
b)Tính P(x).G(x) ?