

Đề: Viết đoạn văn phân tích truyện ngắn “Chớ đừng buông ra”của Phát Dương.
Con Ba bật tivi, trúng ngay kênh đang báo sắp có giông, có thể xuất hiện lốc xoáy. Dự báo vầy là sẽ có mưa thiệt. Còn lớn nữa. Để chắc ăn, ông Năm ngó quanh nhà, nghĩ coi cần gia cố cái gì đề phòng. Chà, cái nhà sau lo gió dữ hất tốc mái. Mà cũng chưa chắc có lốc. Năm ngoái dự báo y vầy, chỉ có mấy đợt gió oằn cột nhà kêu cọt kẹt chút đỉnh. Ba ăn cái này nè ba, con Hai gắp vô chén ông Năm cái đầu gà, thứ ông khoái. Đang ăn, nhỏ Út cũng bắt chước chị bỏ miếng thịt cắn dở vô chén ông. Con Ba nhìn ông, chờ ông sai biểu nếu cần, nó là đứa thể hiện yêu thương âm thầm. Ngó mấy đứa con, mắt ông bắt đầu mờ khi nước mắt ầng ậng trào. Ông cười khi nghĩ tới cơn mưa lớn sắp đổ xuống, xua xua mấy đứa nhỏ, ăn cơm ăn cơm.
"Tụi con chui vô đây, lẹ lên", ông Năm cho con Ba chui xuống gầm giường trước. Nhỏ Út ôm được con chó mực rồi mới chịu để chị Hai lôi vô gầm giường. Ông kiếm thêm đồ che lên trên giường cho chắc chắn. Căn nhà dưới sức gió bầm hết mình mẩy, răng rắc từng hồi. Mưa chưa kịp mừng mà đã vậy. Con Hai giục ông Năm chui lẹ vô. Lốc tới rồi. Những tiếng va đập cứ đột ngột vang lên, báo hiệu nhà của ai đó vừa bị tốc mái. Vừa đưa chân lọt vô tới đầu gối, ông khựng lại, lẹ lẹ rút ra. Con Hai hét át tiếng mưa, ba đi đâu vậy ba. Ông không ngoái đầu lại, chụp lấy cây đèn pin, kêu tụi con chui sâu vô trong, ba qua coi thằng Tỵ. Con Hai ôm chặt hai đứa em không cho tụi nó chạy theo ba, vừa khóc vừa la, ba điên rồi mới đi cứu thằng quỷ đó. Gió giật càng ngày càng mạnh, tước từng đợt vách nhà. Tưởng như ai đó đang lột dần cái bắp chuối, từ từ tiến tới những non mềm yếu ớt bên trong. Đường dây điện bị kéo đứt, bóng tối ngoạm lấy căn nhà. Nhỏ Út sợ quíu ôm chặt con chó mực, con Ba ôm nó, con Hai ngoài cùng ôm cả đám.Tụi nhỏ co người lại chừa sẵn chỗ cho ba. Tiếng cột đổ đằng xa làm con chó giật mình tru ư ử. Con Ba run run, tay lạnh ngắt, giọng nghèn nghẹn không biết ba có bị gì không chị. Con Hai nạt, đừng có trù, ba hông sao đâu, trong khi bụng nó cũng đánh lô tô. Không biết bao lâu sau, ông Năm mới xộc được vô nhà. Lẹ lẹ đẩy thằng Tỵ ướt nhem vô gầm giường trước, ông soi đèn pin đếm đủ ba đứa con, chậc lưỡi ngồi luôn ở ngoài. Ông kéo miếng ván che lên mình. Con Ba khóc, ba chui vô đi ba. Nhỏ Út cũng đã ràn rụa, xích sát sát cho ba vô coi. Con Hai rống lên, hết chỗ thì ba cho nó ra ngoài đi. Thằng Tỵ lạnh quá không nói được gì, răng đập vô nhau lốp cốp tưởng kiểu gì cũng gãy vài cái.
Ông Năm nạt, nằm im hết coi. Tụi nhỏ giật mình, nín thinh nằm ngoan dưới gầm giường. Con chó mực bị nước nhểu trúng la ư ử, chui ra kiếm chỗ trú khác. Nhỏ Út bò ra theo. Khi con Hai la giữ con Út lại, nó đã bò tới bàn nước.Trước khi có ai kịp phản ứng, thằng Tỵ nhào chạy ra ôm cứng con Út. Nghe tiếng đổ sụp của mái nhà, Tỵ lôi lẹ Út trốn vô gầm bàn. Ông Năm lao tới, đưa lưng chắn cho hai đứa nhỏ. Một tiếng rầm vang lên, cây đèn pin bị hất văng tắt ngúm, không ai còn thấy gì. Cuối cùng cơn giông và lốc cũng tan. Bốn đứa con nít bu quanh ông Năm, coi ông có bị làm sao không. Lau chút máu đọng trên vai, ông cười, làm bộ gồng tay tạo dáng lực sĩ, khà khà còn mạnh cùi cụi. Tụi nhỏ mạnh nhau đứa nào đứa nấy òa ra khóc.
Thằng Tỵ nhớ lại cảnh nó nằm chèm nhẹp như con chuột giữa căn nhà sắp bị lốc bứng, ông Năm xông vô túm nó ra. Mặc kệ căn nhà đổ bất cứ lúc nào, kệ nó giãy giụa, ông ôm chặt nó, nói át tiếng mưa, làm gì làm chớ đừng buông ra.
Chớ đừng buông ra. Ông Năm cũng la câu này khi kêu tụi nhỏ nắm chặt lấy nhau, lúc giông chưa tắt. Phải ba mẹ thằng Tỵ chịu nhớ câu này, đâu có ai rời đi. Tỵ lôi trong bụng ra gói khăn ướt mem, đưa cho con Hai, miệng mếu như sắp gãy, em trả. Con Hai mở mấy lớp khăn, hết hồn thấy mớ trứng gà bể nát, hất mặt chôm chi rồi trả. Tỵ mếu hơn cả lúc nãy, lấp bấp mẹ em sắp về, mẹ có em bé, em lấy cho mẹ. Không nói không rằng, con Hai nhoài tới ôm chặt thằng nhỏ. Nó đoán chắc lúc trộm trứng bị gà mẹ mổ, thằng Tỵ sợ mới đập con gà, đâu ngờ mạnh tay làm chết. Ông Năm nhìn mấy đứa nhỏ, lại nhìn đống đổ nát, nhìn ánh sáng còn kịp lên sau cơn lốc dữ. Con Hai, con Ba, nhỏ Út. Thằng Tỵ. Cả con mực. Thôi còn đủ hết, có gì thì làm lại. Miễn đừng buông nhau ra.
- Bố cục / Chủ đề
- phân tích nội dung + nghệ thuật
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Truyện ngắn "Chờ đừng buông ra" của Phát Dương là một tác phẩm sâu sắc, chạm đến những xúc cảm chân thành về tình yêu và sự chờ đợi. Tác phẩm kể về tâm tư của một nhân vật khi phải sống trong khoảng thời gian chờ đợi, nơi mà mọi cảm xúc dồn nén đan xen giữa mong mỏi và lo lắng. Chuyện mở đầu nhẹ nhàng với hình ảnh người phụ nữ đứng đợi một ai đó dưới ánh nắng vàng dịu, không khí êm đềm như đang dẫn dắt người đọc vào một thế giới đầy kỳ vọng nhưng cũng não nề. Nhân vật chính thể hiện rõ tính cách, tâm trạng đặc biệt khi dành thời gian cho việc đón chờ. Tác giả khéo léo miêu tả sự lặng lẽ của không gian xung quanh, như muốn nhấn mạnh nỗi cô đơn, trống trải của nhân vật. Cái chờ đợi ấy không chỉ là chờ đợi một người, mà còn là chờ đợi những kỷ niệm, những giấc mộng đã qua. Những hồi ức chập chờn trong suy nghĩ của nhân vật thể hiện sự giằng xé giữa quá khứ và hiện tại, giữa hy vọng và thất vọng. Cảm xúc của nhân vật càng mạnh mẽ hơn khi tác giả sử dụng những hình ảnh ẩn dụ, so sánh đầy tinh tế. Những cơn gió nhẹ nhàng, những tiếng chim hót xa xa như thể hiện nỗi lòng không nguôi của nhân vật. Chờ đợi trở thành một phần tất yếu trong cuộc sống, mà trong đó, nỗi nhớ thường trực là điều không thể tránh khỏi. Qua hình ảnh người phụ nữ, chúng ta thấy được sự kiên nhẫn, sự bền bỉ của tình yêu, dù cho những điều không chắc chắn có thể xảy ra. Trong bối cảnh câu chuyện, tác giả khéo léo lồng ghép nhiều chi tiết nhỏ nhưng ý nghĩa. Những cuộc gặp gỡ thoáng qua, những ánh mắt chạm nhau, hay những nụ cười đầy ẩn ý đều tạo nên sự sâu sắc cho tình huống. Nhân vật không chỉ chờ đợi một người mà còn là chờ đợi chính bản thân mình, chờ đợi những lựa chọn trong tương lai. Khi thời gian trôi qua, sự chờ đợi không còn đơn thuần là một hành động, mà đã trở thành một hành trình tự khám phá nội tâm. Cuối cùng, cái kết mở của truyện mang lại cho người đọc nhiều điều suy ngẫm. Liệu nhân vật có tiếp tục chờ đợi hay sẽ quyết định buông bỏ? Câu hỏi ấy không có lời giải rõ ràng, bởi lẽ, mỗi người đều có những lý do riêng cho sự chờ đợi của mình. "Chờ đừng buông ra" không chỉ đơn thuần là câu chuyện về tình yêu, mà còn là bài học về sự kiên nhẫn và niềm tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Tác phẩm mời gọi mỗi người hãy tự đặt cho mình câu hỏi và tìm kiếm câu trả lời, từ đó hiểu rõ hơn về giá trị của tình yêu trong cuộc sống hàng ngày.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin
1
5
0
cảm ơn ạaa
22
78
9
Kcj ạ