

Phân tích nhân vật cái Ngần trong đoạn truyện sau:
Bố tôi vẫn thường nói với tôi: Nó khổ hơn con rất nhiều, con đừng tị bì với nó.
“Nó” là cái Ngần, con bé lang thang không có cha mẹ được bà tôi đem về nuôi trong một lần bà đi tàu từ Hà Nội về. Bà tôi kể: lúc thấy nó ngơ ngơ ngác ngác một mình trên sân ga, quần áo rách rưới bẩn thỉu, bà tôi động lòng hỏi han nó thì không hiểu sao nó òa khóc và đòi đi theo bà tôi. Nó chẳng nhớ tại sao nó đến được đây. Nó cũng chẳng nhớ nó tên gì. Bắt đầu từ ngày đó, cuộc sống đang êm ả của tôi bị đảo lộn lung tung cả lên.
[...] Tới năm đầu đi học nó mới được bố đặt cho cái tên là Ngần. Cả nhà gọi nó là cái Ngần. Nó quen dần với cái tên mới. Khi được gọi “Ngần ơi”, nó toét miệng cười. Nó gọi bà tôi bằng bà, bố tôi bằng bố. Nghe ngọt không? Tôi nhiều lần quát nó: “Bà mày à? Bà của tao chứ... Bố tao chứ. Bố mày đấy à, đang ở...”. Tôi chỉ tay về rặng núi xa tít phía chân trời. Nó nhìn theo, bần thần gạ tôi: “Cho em chung bà với... chung bố với...”. Có thế chứ. Cuối cùng nó cũng hiểu thân phận nó và đã ngoan ngoãn xin tôi.
[...] Vèo một cái chúng tôi đã học lớp 9. Bà tôi dạo này yếu hẳn đi. Bà ho nhiều về đêm. Mâm cơm hằng ngày của gia đình tôi không còn nhiều bát đĩa to đựng thức ăn như trước. Bố tôi hay ngồi tư lự sau những buổi đi làm về. Mẹ tôi lại chuẩn bị sinh em bé. Tất cả việc đồng áng một mình bố tôi gánh vác. Tôi và cái Ngần sau buổi học lăn ra làm giúp bố. Tối tối đến giờ học bài, bố bắt chúng tôi vào học:
- Năm nay vượt cấp, các con phải chú ý bài vở hơn đấy.
Tôi với cái Ngần hai đứa không giao ước nhưng đều cố đạt điểm tốt để bố vui lòng. Tuy khác lớp nhau nhưng chúng tôi đều biết được kết quả học tập của nhau. Tôi là học sinh giỏi của lớp A thì nó cũng là học sinh giỏi của lớp C. Kì thi tốt nghiệp, đám học trò lo xanh mặt. Tôi với cái Ngần thì “Yên chí làm bài xong bọn tớ sẽ viện trợ” – chúng tôi đùa với bạn như thế. Năm đó chúng tôi thi xong tốt nghiệp phải thi tiếp lên lớp 10. Buổi báo tin danh sách trúng tuyển vào trường phổ thông trung học tôi không tin vào mắt mình nữa: Cái Ngần không đỗ lớp 10.
Khi tôi báo tin này với bố, bố tôi bỏ buổi cày, phóng xe đạp hộc tốc xuống trường huyện. Mẹ tôi hỏi lại tôi: “Sao cái Ngần lại không đỗ?”. Bà tôi thì rên rẩm: “Đúng là học tài thi phận. Rõ khổ”. Rồi bà lại ho khan từng hồi dài...
Cái Ngần về, mặt buồn buồn. Tôi hỏi. Nó trả lời qua quýt: “Em bị điểm liệt”. Bố tôi đạp xe từ trường về, thở dài: “Cái Ngần không đỗ rồi, bị một môn điểm liệt.” Không, tôi không tin được. Tất cả các môn cái Ngần đều học khá. Có môn còn giỏi nữa. Vấn đề gì đây. Tôi quyết định cất công tìm hiểu. Có đứa mách: “Không hiểu sao cái Ngần chép đề xong cứ ngồi im khóc thầm. Thầy giám thị hỏi thì nó trả lời ấp úng là không hiểu bài, không làm được”. Tôi nóng ruột: “Hôm đó thi môn gì?”
Đứa bạn trả lời: “Môn Địa lý”.
Người tôi run lên. “Môn Địa lý nó còn học giỏi hơn cả tôi. Đề năm nay không khó... Đúng rồi...”. Tôi chạy về nhà, lôi nó ra sau bếp:
- Sao mày cố tình không làm bài thi môn Địa lý?
Lúc đầu nó chống chế:
- Em không nhớ bài...
- Nói láo, tôi quát lên - Mày cố tình không làm. Bài đó tao với mày đã từng kiểm tra lẫn nhau.
Cái Ngần cúi đầu. Tôi nhìn qua làn tóc mai của nó. Những giọt nước mắt đang từ từ lăn trên gò má nó. Tôi khóc òa lên:
- Mày muốn ở nhà làm giúp bố phải không. Mày thấy bà ốm nên mày muốn ở nhà phải không? Mày muốn dành cho tao đi học phải không? Sao lại thế...
Bố tôi từ đồng về đứng sau chúng tôi lúc nào không biết. Người lẳng lặng dựng chiếc cuốc vào góc hè, mắt cũng đỏ hoe.
(Trích truyện ngắn Cái Ngần, Hạ Huyền, in trong Những truyện hay viết cho thiếu nhi, NXB Giáo dục)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Tớ gửi ạ.
Hạ Huyền là một tác giả có nhiều sáng tác dành cho thiếu nhi, với lối viết giản dị nhưng giàu cảm xúc. Truyện ngắn Cái Ngần, in trong tập Những truyện hay viết cho thiếu nhi (NXB Giáo dục), đã khắc họa thành công hình ảnh một cô bé mồ côi có số phận bất hạnh nhưng giàu lòng yêu thương và đầy đức hy sinh. Cái Ngần tuy là một nhân vật nhỏ bé nhưng lại để lại trong lòng người đọc những ấn tượng sâu sắc về một tấm lòng cao đẹp.
Trước hết, cái Ngần là một đứa trẻ có hoàn cảnh đặc biệt đáng thương. Ngay từ khi xuất hiện, em đã là một cô bé lang thang, không cha mẹ, không nơi nương tựa, phải sống vất vưởng nơi sân ga. Chính hình ảnh này đã làm động lòng người bà, khiến bà quyết định cưu mang em. Tuy được đưa về gia đình nhân vật “tôi”, nhưng trong sâu thẳm, cái Ngần vẫn luôn cảm thấy lạc lõng, tự ti về thân phận của mình. Khi bị nhân vật “tôi” quát: "Bà mày à? Bà của tao chứ... Bố tao chứ." thì em chỉ có thể rụt rè xin: "Cho em chung bà với... chung bố với..." Lời nói ấy vừa ngây thơ, vừa xót xa, thể hiện khát khao được yêu thương, được có một mái ấm thực sự.
Không chỉ vậy, cái Ngần còn là một cô bé hiền lành, ngoan ngoãn và giàu nghị lực. Em không chỉ biết ơn gia đình đã cưu mang mình mà còn luôn cố gắng học tập để làm bố vui lòng. Cùng với nhân vật “tôi”, cái Ngần luôn nỗ lực học tốt, thậm chí có môn còn giỏi hơn. Điều này cho thấy em không chỉ thông minh mà còn chăm chỉ, quyết tâm vươn lên trong hoàn cảnh khó khăn.
Thế nhưng, điều làm nên vẻ đẹp cao quý nhất của cái Ngần chính là lòng yêu thương và sự hy sinh thầm lặng. Khi kỳ thi vào lớp 10 diễn ra, dù học giỏi nhưng em lại cố tình không làm bài môn Địa lý để trượt. Nguyên nhân không phải vì em không biết bài mà vì em muốn ở nhà làm việc, giúp đỡ gia đình. Hành động ấy đã nói lên tất cả tình cảm của cái Ngần dành cho những người thân yêu. Em chọn hy sinh tương lai của mình để dành cơ hội đi học cho nhân vật “tôi” – người vốn dĩ có nhiều điều kiện hơn em.
Hạ Huyền đã rất thành công trong việc xây dựng nhân vật cái Ngần qua nhiều phương diện nghệ thuật đặc sắc. Tác giả sử dụng ngôi kể thứ nhất qua lời kể của nhân vật “tôi”, giúp câu chuyện trở nên chân thực, gần gũi và giàu cảm xúc hơn. Bên cạnh đó, Hạ Huyền đã thành công trong việc miêu tả tâm lý nhân vật một cách tinh tế. Ngoài ra, ngôn ngữ đối thoại trong truyện cũng rất tự nhiên, chân thực, giúp khắc họa rõ nét tính cách nhân vật. Những lời đối đáp giữa cái Ngần và nhân vật “tôi” lúc nhỏ mang nét hồn nhiên của trẻ thơ, nhưng khi lớn lên, từng câu nói lại chất chứa biết bao tình cảm, sự thấu hiểu và hy sinh.
Tóm lại, với cách kể chuyện lôi cuốn, nghệ thuật miêu tả tâm lý tinh tế và ngôn ngữ giàu cảm xúc, Hạ Huyền đã khắc họa thành công hình tượng cái Ngần – một cô bé bất hạnh nhưng giàu lòng yêu thương. Qua nhân vật này, tác giả đã gửi gắm thông điệp sâu sắc về tình thương, về sự trân trọng đối với những con người biết hy sinh vì người khác. Cái Ngần tuy nhỏ bé nhưng lại khiến người đọc không thể quên, bởi em chính là hiện thân của lòng nhân hậu và tình yêu thương vô điều kiện.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
0
308
0
thanks bạn hiền
187
3550
108
kh co j ạa
0
308
0
=)