

pleaseee hãy giúp tuiiii
Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu :
CHÚ BÉ BÁN BÁO (Đặng Anh Đào)
- Báo mới đây! Báo mới đây! Ngàn lẻ một vụ ly dị! Phỏng vấn con bệnh sida đây! Cô dâu đã xử sự thế nào trong đêm tân hôn?...
Chú bé hoa chiếc loa, gào lên bài học thuộc lòng. Xe bus sắp chuyển bánh. Một hành khách lưỡng lự, rồi quyết tâm móc tiền, chìa ra cho chú bé. Tức thì mấy người ngồi quanh như bị lây, cũng móc túi lấy tiền mua báo. Một bà béo rút khăn chấm nước mắt: "Ôi! Ở đây người ta viết nẫu cả ruột! Lấy nhau rồi bỏ nhau, đứa bé đi bụi đời!". Ông đeo kính ngỏng cổ cò, giơ ngón tay, đặng hắng, giọng nghiêm khắc: "Năm 1994 là năm gia đình! Quốc tế bảo vệ gia đình!".
Chú bé lần đầu tiên nhìn vào tờ báo. Xưa nay nó đi bán báo nhưng không bao giờ xem báo. Nó đọc thuộc lòng những tít giật gân mà chẳng để ý xem mình đang nói gì. Một khách ngồi ở cuối xe đưa trả lại tờ Model 94: "Này! Bán cho tao tờ báo giống của bà kia cơ!". Chú nhìn chồng báo: đang còn một tờ, cái tờ báo đã làm bà béo thút thít. Nhưng nó ngẩng đầu: "Cháu hết số ấy rồi!".
Nó tụt xuống xe, lao tới cái nhà ấy, quên cả bán báo. Nắng trút lửa, rồi cơn giông ập xuống. Sao hôm nay ông ấy về muộn thế? Nó đói, nó lo báo ướt, lo không bán nốt được chỗ báo còn lại. Trước đây 4 năm, khi bỏ mẹ con nó, ông ấy nói với nó: "Bố không muốn cướp nốt con của mẹ đi. Mẹ chỉ còn con làm chỗ dựa"... Giờ thì đúng như vậy. Mẹ nó ốm, nó đi bán báo. Hai mẹ con sống trong một gian phòng mỏng manh ọp ẹp, như làm bằng giấy báo.
Đến quá trưa, ông ấy mới về, đỡ thằng con nhỏ từ trên xe bước xuống. Ông nhìn thằng bé bán báo sụp chiếc mũ cói gần kín mặt đang chìa tờ báo. Ông có đọc thứ này bao giờ? Nhưng thằng con nhỏ đã cầm lấy một tờ... Họ đã bước vào, thằng bé bán báo vẫn nhìn trân trân vào ngôi nhà. Chợt cánh cửa sổ mở tung. Ông ấy và đứa bé thò đầu ra cửa sổ. Một cánh thuyền bằng giấy báo - tờ báo viết về "Ngàn lẻ một vụ ly dị" - từ từ trôi ra, cùng tiếng cười giòn tan trong mưa rơi. Có tiếng đàn bà dịu dàng: "Ồ! Anh đóng cửa lại đi! Mưa tạt ướt hết nó rồi!".
Chiếc thuyền dúm dó, lềnh bềnh trôi ra cống. Thằng bé bán báo lấy mũ cuộn chặt mấy tờ báo còn lại, chạy ra giữa trời, giọng rao khản đặc:
- Báo đây! Báo mới đây! Ngàn lẻ một vụ ly dị!... (Nguồn:https://chandungkesi.com)
Chú thích: Nhà văn Đặng Anh Đào (1934- 20233), bà là PGS. TS, giảng viên khoa Ngữ văn của Đại học Sư phạm Hà Nội, là con gái thứ tư của giáo sư Đặng Thai Mai.
Câu 1. Dấu hiệu xác định ngôi kể của văn bản trên.
Câu 2. Theo văn bản, xưa nay chú bé đi bán báo thường có thói quen nào?
Câu 3. Theo anh/ chị tại sao chú bé không bán tờ báo cuối cùng.
Câu 4. Anh/chị hãy nêu tác dụng của biện pháp tu từ trong câu văn: Thằng bé bán báo lấy mũ cuộn chặt mấy tờ báo còn lại, chạy ra giữa trời, giọng rao khản đặc…
Câu 5. Từ hình ảnh chú bé bán báo, anh/ chị hãy rút ra một thông điệp sâu sắc mà tác giả gửi gắm trong tác phẩm.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
C1. Ngôi kể thứ ba
- Người quan sát bên ngoài, không tham gia trực tiếp vào câu chuyện
- Sử dụng các đại từ như "nó" để chỉ nhân vật chú bé bán báo, "ông ấy" để chỉ người cha.
C2.
- Chỉ rao bán báo mà không bao giờ đọc nội dung trong báo.
- Ghi nhớ tiêu đề giật gân trên báo để rao thật to mà không quan tâm đến ý nghĩa của chúng.
C3. Tờ báo có thể đã khiến chú bé nhớ đến hoàn cảnh đáng thương của mẹ con mình, nên nó không muốn tiếp tục bán tờ báo đó.
C4.
- Biện pháp tu từ: nhân hóa
- Tác dụng
+ Tăng sức gợi hình, gợi cảm
+ Nỗi quyết tâm, cố gắng bảo vệ những gì ít ỏi còn lại.
C5. Gia đình có vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống của mỗi con người, không chỉ là chỗ dựa về vật chất mà còn là nơi nuôi dưỡng tình yêu thương, sự quan tâm, che chở.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin