Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Giữa dòng chảy viên miễn của thi đàn, mỗi tác phẩm đều cất lên với tiếng lòng riêng, với một khúc tâm tình đầy yêu thương và day dứt. “Mẹ Tôi” của Nguyễn Mỹ Hạnh cũng nằm trong mạch nguồn ấy: nhẹ nhàng, giản dị nhưng khắc sâu vào tâm trí người đọc hình ảnh người mẹ với tất cả nỗi niềm, tình yêu thương và sự hy sinh thầm lặng.
Trước hết, bài thơ khắc họa hình ảnh người mẹ bình dị nhưng giàu đức hi sinh. Mở đầu bằng khung cảnh tĩnh lặng của đêm, ta thấy “Mẹ ngồi đêm” như đang lắng nghe thời gian trôi, lắng nghe “tiếng con cười” vang vọng trong kí ức. Dù đã khuya, mẹ vẫn thao thức, chẳng phải vì mất ngủ, mà vì lo toan, mong ngóng, sẵn sàng dành trọn những gì tốt đẹp nhất cho con. Qua đó, người mẹ hiện lên không chỉ là một hình tượng gần gũi, thân thương, mà còn chất chứa cả nỗi khắc khoải của sự chờ đợi, của tình yêu không bến bờ. Hình ảnh mẹ “giành trọn cánh nắng mai” mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc. Nắng mai là thứ ánh sáng đầu tiên trong ngày, tươi mới và trong trẻo nhất. Mẹ dường như muốn giữ lấy, muốn chắt chiu tất cả sự ấm áp, bình an, để dành cho con. Đó cũng là cách mẹ gánh vác mọi lo toan, sẵn sàng gạt những vất vả, muộn phiền sang một bên để con luôn được sống trong tình yêu thương trọn vẹn. Từ hình ảnh thơ này, ta cảm nhận rõ tấm lòng bao la, đức hi sinh của người mẹ – như mặt trời dịu dàng tỏa sáng, sưởi ấm cho con mà không hề toan tính.
Bên cạnh đó, không gian sinh hoạt thường nhật trong bài thơ gợi lên một bức tranh ấm cúng, gần gũi. Hình ảnh “Con về, mẹ trông bếp ấm/ Con về, mẹ múc nước giếng trong” gợi nhắc đến cảnh quê thân thuộc. Mẹ chuẩn bị mọi thứ chỉn chu, chu đáo, chờ con trở về nhà. “Trưa đợi/ Tối chờ” – những thời khắc trong ngày như dừng lại để dành riêng cho sự chờ đợi ấy. Chính sự lặp lại có chủ ý này càng nhấn mạnh nỗi khát khao được nhìn thấy con, được nghe tiếng con cười, được chăm lo cho con từ những điều nhỏ bé nhất.
Thế nhưng, ẩn sau khung cảnh êm đềm ấy, ta thoáng thấy nỗi buồn man mác, một chút cô đơn của người mẹ. Dấu ấn của thời gian, của tuổi già, và cả sự vắng bóng của con được lồng ghép qua những câu thơ như “Bước chân quạnh hiu gác nhỏ”. Người mẹ ấy vẫn chờ, vẫn hy vọng, dẫu có những lúc quạnh hiu đến tê lòng. Tình mẹ bao la là thế, nhưng đâu đó vẫn phảng phất nỗi lo sợ về sự xa cách, về những đổi thay trong cuộc đời. Để rồi, người đọc nhận ra, đằng sau cái dáng lặng lẽ ấy là tình yêu bền bỉ, một lòng hướng về con, dù cho con có lớn khôn, có đi xa đến đâu. Không dừng lại ở việc miêu tả, bài thơ còn gợi lên những cung bậc cảm xúc đa chiều. Có niềm hạnh phúc ngọt ngào khi mẹ được nhìn con vui cười, có cả nỗi xót xa khi thấy con mỗi ngày một trưởng thành, rời xa vòng tay mẹ. Tiếng ru “À ơi…” khép lại bài thơ cũng là âm hưởng quen thuộc trong văn hóa Việt, như vòng tay ôm ấp, chở che, đồng thời gợi nhắc người đọc về cội nguồn, về những gì thiêng liêng nhất mà mỗi người con luôn mang theo trên hành trình cuộc sống.
Nghệ thuật thể hiện của Nguyễn Mỹ Hạnh trong bài thơ “Mẹ Tôi” hết sức giản dị, gần gũi. Từng câu thơ ngắn, lời thơ không cầu kỳ hoa mỹ nhưng lại giàu sức gợi, giúp người đọc thấm thía tình mẫu tử từ những chi tiết nhỏ nhất. Hình ảnh và ngôn từ đan cài tự nhiên, mộc mạc, tựa như những lời thủ thỉ tâm tình của người con đang nhìn ngắm mẹ, đang lặng lẽ biết ơn mẹ trong từng nhịp thở. Chính sự chân thành ấy đã làm nên giá trị nhân văn và chiều sâu cảm xúc cho tác phẩm.
“Mẹ Tôi” của Nguyễn Mỹ Hạnh là một khúc ca về tình mẹ dung dị mà thiêng liêng, khắc họa đậm nét sự hi sinh, lòng yêu thương vô bờ bến. Bài thơ nhắc nhở mỗi chúng ta về cội nguồn của mình, về người mẹ đã âm thầm dõi theo và sẵn sàng gánh vác tất cả để con được lớn khôn. Đọc xong bài thơ, ta vừa cảm nhận được vẻ đẹp của ngôn từ, vừa thấy trân quý hơn tình mẫu tử – thứ tình cảm vĩnh cửu, là điểm tựa tinh thần và là hành trang ấm áp cho mỗi con người trong suốt cuộc đời.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bài thơ "Mẹ Tôi" của Nguyễn Mỹ Hạnh là một tác phẩm xúc động, khắc họa sâu sắc hình ảnh người mẹ với tình yêu thương và sự hy sinh vô bờ bến dành cho con cái. Mở đầu bài thơ, tác giả vẽ nên cảnh mẹ ngồi lặng lẽ, đếm từng khoảnh khắc thời gian bên giàn mùng tơi, với nụ cười móm mém khi tưởng rằng con đã trở về. Hình ảnh này gợi lên sự mong mỏi, nhớ nhung con của người mẹ già.
Tiếp theo, bài thơ nhấn mạnh những gian truân, vất vả mà mẹ đã trải qua: "Đắng cay ngang trái đã từng / Đớn đau giấu lệ trọn thương con mình". Dù phải đối mặt với bao khó khăn, mẹ vẫn âm thầm chịu đựng, giấu đi những giọt nước mắt để con được hạnh phúc. Sự tảo tần của mẹ được thể hiện qua hình ảnh "Lưng còng mẹ gánh im thinh khuya trời", cho thấy mẹ đã hy sinh cả sức khỏe và tuổi xuân vì con.
Bài thơ còn tôn vinh sự hy sinh thầm lặng của mẹ: "Mồ hôi mẹ _ tiếng con cười / Nước mắt mẹ đổi cuộc đời an yên". Mẹ chấp nhận mọi gian khổ, đổi lấy niềm vui và sự bình yên cho con. Mọi muộn phiền, lo lắng, mẹ đều gánh chịu, để con "tung cánh mọi miền trời xanh", tự do theo đuổi ước mơ và hoài bão.
Cuối cùng, hình ảnh mẹ ngồi dệt nắng bên mành, với đôi tay chai sạn và ánh mắt hiền từ, thể hiện sự kiên nhẫn và tình yêu vô điều kiện của mẹ. Bài thơ "Mẹ Tôi" không chỉ ca ngợi công lao to lớn của mẹ mà còn nhắc nhở mỗi chúng ta hãy trân trọng, yêu thương và báo đáp đấng sinh thành khi còn có
thể.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin