Viết bài văn phân tích truyện ngắn " Hộp cơm cuối cùng của mẹ"
HỘP CƠM CUỐI CÙNG CỦA MẸ
“Chị lại đến đây rồi!” – Giọng tôi quát lên khi nhìn thấy mẹ Tân Dũng tay xách hộp cơm đến cho cậu bé, bởi trường chúng tôi có quy định không cho phụ huynh mang cơm cho học sinh.
“Thầy giáo à…!”
“Trời ơi, không phải tôi đã nói với chị rồi sao, trường học không cho phụ huynh mang cơm đến cho học sinh. Nếu ai cũng như chị thì trước cổng trường sẽ đông nghịt người, như vậy, chúng tôi làm sao để cho học sinh nghỉ giải lao đây?”
“Tôi biết, tôi biết…”
“Biết rồi mà vẫn mang đến, đây gọi là biết rõ sai nhưng vẫn làm. Chị không biết đường để cậu bé tự mang đi sao?”
“Tôi xin lỗi… xin lỗi thầy…”
Những lời của người mẹ này, không biết tôi đã nghe bao nhiêu lần rồi. Cứ mỗi lần đến buổi trưa là bà lại mang cơm đến cho con, rồi năn nỉ, năn nỉ…
Tân Dũng là cậu học sinh ít nói, sống nội tâm. Có một lần trong giờ học, nhìn thấy cậu bé gật gà gật gù, tôi liền nhắc nhở. Nhưng cậu bé cứ như thế, ngủ gật từ đầu đến cuối buổi học, tôi bực mình không chịu được liền gọi cậu ta lên hỏi lý do tại sao, câu trả lời của cậu bé khiến mọi tức giận trong tôi dần biến mất:
– Thưa thầy! Vì tối qua mẹ em phải vào cấp cứu trong bệnh viện nên…
– Mẹ em bị sao?
– Mẹ em bị ung thư phổi ạ!
Tôi bàng hoàng, nhìn thân hình yếu ớt của Tân Dũng mà sống mũi tôi cay cay. Bữa cơm hôm ấy ở nhà, nhìn thấy vợ tôi cho con ăn, tôi chợt nghĩ đến hình ảnh mẹ Tân Dũng luôn giấu cơm để đưa cho em.
Hôm sau, sau khi tan làm, tôi đi đến bệnh viện nơi mẹ Tân Dũng đang chữa bệnh. Mấy hôm không gặp, tôi suýt không nhận ra bà ấy nữa. Sức tàn phá của bệnh tật thật đáng sợ. Bà ấy nhìn thấy tôi, cố đứng dậy, nhưng vừa ho một trận thì người đã liêu xiêu sắp đổ.
– Chị cứ nằm nghỉ đi, không cần đứng dậy đâu!
– Thầy!… Cảm ơn thầy!
Mẹ Tân Dũng cố gắng nói với tôi bằng giọng yếu ớt, tôi vội quay mặt đi, gạt nhanh giọt nước mắt đang chực rơi.
Tiễn tôi ra ngoài hành lang bệnh viện, bố Tân Dũng nói:
– Bà ấy chỉ còn sống được mấy ngày nữa thôi. Tôi… tôi thực sự không biết phải làm thế nào?
Trở về trường, tôi kể lại mọi chuyện với thầy hiệu trường:
– Bố cậu bé cũng đã hơn 60 tuổi, giờ mẹ cậu lại sắp từ bỏ thế giới này, chúng ta nên phát động một đợt quyên góp trong toàn trường, bất kể là bao nhiêu thì cũng trợ giúp cho gia đình được phần nào đó.
Hiệu trưởng gật đầu bằng lòng.
Qua mấy ngày quyên góp, chúng tôi quyên góp được gần 50 triệu và chuyển đến bệnh viện nơi mẹ em đang chữa bệnh. Lúc đó, mẹ Tân Dũng đã rơi vào trạng thái hôn mê.
– Chúng tôi chuẩn bị đưa bà ấy về nhà vào ngày mai. Bố Tân Dũng buồn bã nói với tôi.
– Thầy giáo có thể giúp tôi một việc này được không?
– Anh cứ nói, chỉ cần làm được, tôi sẽ cố gắng hết sức.
– Mấy ngày trước, bà ấy cứ nắm chặt tay Tân Dũng và nói “Từ nay, mẹ không còn mang cơm cho con được nữa rồi!”. Tôi muốn nhờ thầy giáo hãy để cho bà ấy đưa cơm cho Tân Dũng lần cuối cùng để khi ra đi bà ấy được thanh thản, mong thầy giúp đỡ.
Tôi không thể không đồng ý.
Buổi trưa, chiếc xe cấp cứu còi inh ỏi đi đến trước cổng trường. Bố Tân Dũng cùng một vị y tá đỡ chiếc giường mà mẹ em đang nằm xuống. Tôi đứng sang bên cạnh, lặng người với cảnh tượng trước mắt.
Bố Tân Dũng mua sẵn một hộp cơm, mẹ Tân Dũng nằm trên giường bệnh yếu ớt đưa tay ra cầm lấy. Ở bên kia cánh cổng trường, Tân Dũng đưa tay ra đón lấy hộp cơm mẹ đưa.
– Mẹ ơi! Tân Dũng bật khóc nức nở.
Lúc đó, tôi chứng kiến tận mắt mọi chuyện, hình như mẹ em muốn nói lời gì đó nhưng không thể nói nên lời.
– Mẹ ơi, con không muốn rời xa mẹ đâu! Tân Dũng vừa khóc vừa hét lên.
Tôi cũng bật khóc, giá như trước đây tôi không ngăn cản bà mang cơm đến… điều ước của người mẹ thật đơn giản…
Ngày hôm sau, mẹ em qua đời. Sau đó một ngày, bố Tân Dũng đến văn phòng của tôi, đưa cho tôi một cái túi giấy.
– Thầy giáo à, đây là số tiền mà các thầy và các cháu học sinh quyên góp cho tôi. Tôi thấy trong trường còn rất nhiều học sinh cần đến số tiền này, vì vậy tôi đem trả lại cho thầy. Cảm ơn tấm lòng của các thầy và các cháu học sinh!
Sau đó, hàng ngày tôi đều nói chuyện với Tân Dũng, tôi sợ em không vượt qua được nỗi đau mất mẹ.
– Thưa thầy! Thầy yên tâm ạ, thầy không phải lo lắng cho em đâu ạ!
Tân Dũng nói tiếp:
– Em đã sớm biết được mẹ sẽ ra đi rồi. Không phải là mẹ em không muốn nghe lời dặn của thầy, em cũng nói với mẹ đừng đưa cơm đến nữa… Nhưng vì trong ngày chỉ có buổi trưa em mới được ăn cơm mẹ nấu thôi ạ!
Tôi bỗng run lên:
– Tại sao vậy?
– Mẹ em rất yếu, mọi việc trong nhà đều do bố làm hết, nấu cơm cũng vậy. Chỉ có buổi trưa bố vắng nhà, mẹ mới giấu bố để làm cơm cho em. Mẹ cứ nhất quyết phải mang cơm đến vì mẹ muốn em được ăn cơm mẹ nấu…
Nói xong, Tân Dũng òa khóc…
Mắt tôi cũng ngấn lệ từ lúc nào không hay. Bữa cơm của mẹ thật đáng giá biết bao…
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đáp án:
"Hộp cơm cuối cùng của mẹ" là một truyện ngắn đầy cảm xúc và ý nghĩa, được viết bởi nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Truyện kể về một người con trai trưởng thành nhưng vẫn giữ mãi trong lòng những kỷ niệm về mẹ đã khuất.
Bằng cách sử dụng ngôn ngữ tinh tế và hình ảnh sắc nét, tác giả đã tạo nên một câu chuyện đầy xúc động về tình mẫu tử. Truyện bắt đầu bằng việc nhân vật chính nhận được một hộp cơm từ mẹ đã qua đời. Mỗi ngày, anh ta mở hộp cơm và nhìn thấy những món ăn mà mẹ đã nấu cho anh. Mỗi món ăn đều mang trong nó một kỷ niệm, một kỷ niệm về tình yêu và sự quan tâm của mẹ dành cho con trai.
Qua từng món ăn, nhân vật chính nhớ lại những kỷ niệm vui buồn trong quá khứ. Anh nhớ về những bữa cơm gia đình, những lần mẹ nấu những món ăn yêu thích của anh. Những kỷ niệm này khiến anh nhận ra rằng tình yêu của mẹ vẫn còn sống mãi trong trái tim anh. Mẹ đã dành cả cuộc đời để chăm sóc và yêu thương con trai, và dù mẹ đã ra đi, nhưng tình yêu ấy vẫn còn mãi mãi.
Truyện cũng đề cập đến sự đau khổ và cảm giác mất mát khi mất đi người thân yêu. Nhân vật chính cảm thấy cô đơn và trống rỗng khi không còn mẹ bên cạnh. Nhưng qua hộp cơm, anh nhận ra rằng mẹ vẫn luôn ở bên cạnh anh, dù chỉ là trong ký ức và tình yêu vô hạn.
"Hộp cơm cuối cùng của mẹ" là một câu chuyện nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa về tình mẫu tử. Nó nhắc nhở chúng ta về tình yêu và sự quan tâm của người mẹ, và giúp chúng ta nhận ra rằng tình yêu đó vẫn còn sống mãi mãi dù người mẹ đã ra đi. Truyện cũng nhấn mạnh về tình yêu và trách nhiệm của con cái đối với người mẹ, và khuyến khích chúng ta trân trọng những giây phút bên nhau trong gia đình.
Từ câu chuyện này, chúng ta hãy nhớ rằng tình mẫu tử là một tình yêu vô điều kiện và mãi mãi. Hãy trân trọng và yêu thương người mẹ của chúng ta, và đối xử với họ một cách tốt nhất trong cuộc sống hàng ngày.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Tình mẫu tử - một thứ tình cảm thiêng liêng và kỳ diệu. Thứ tình cảm đó đã đi vào bao áng thơ văn huyền thoại thế nhưng chưa bao giờ là nhàm chán. Bởi có lẽ tình mẹ con là tình cảm màu nhiệm, huyền bí và nhiều ngóc ngách nhất. Giống như trong truyện ngắn "Hộp cơm cuối cùng của mẹ" ta thấy được một câu chuyện đầy cảm động nhưng lại vô cùng bình dị về tình mẫu tử và cả tình người trong cuộc sống này.
Câu chuyện được mở ra với một tình huống khá đặc biệt, khi có một người mẹ cứ hết lần này đến lần khác vi phạm nội quy của nhà trường để mang cơm trưa cho đứa con nhỏ. Tình huống người thầy giáo phải phiền não khi mẹ của Tân Dũng liên tục vi phạm nội quy khiến chúng ta phải đặt câu hỏi về người mẹ này. Liệu có điều gì bí ẩn sau những hộp cơm trưa đó và liệu có phải rằng Tân Dũng là một đứa trẻ phụ thuộc vào gia đình, không biết tự giác chăm sóc bản thân hay không? Thế nhưng khi mọi thắc mắc được giải đáp chúng ta lại phải vỡ òa trong cảm xúc nghẹn ngào. Hóa ra đằng sau những hộp cơm ấy là tình cảm chứa chan giữa người mẹ và cậu con trai trong những khoảnh khắc cuối cùng ở cạnh nhau.
Xuyên suốt câu chuyện ta có thể cảm nhận được tình mẫu tử được tác giả khắc họa rất rõ nét và thật giày đặc. Hình ảnh người mẹ bất chấp tất cả trưa nào cũng mang cơm cho con của mình thật là một hình ảnh khiến cho người đọc phải có chút ghen tị bởi trong cuộc sống xô bồ này, đâu có mấy người mẹ có được cơ hội để làm điều đó. Thế nhưng rồi mọi thứ lại chẳng giống như là mơ, hóa ra đó lại là những bữa cơm cuối cùng mà người mẹ đó có thể nấu được cho con của mình. Những bữa cơm chứa đầy nước mắt và tình yêu thương. Khi đọc đến tình tiết người mẹ lén chồng nấu cơm mỗi buổi trưa, chắc hẳn bất kỳ ai cũng phải nghẹn lại. Nghẹn vì tình yêu thương tràn đầy trong từng câu từng chữ, nghẹn vì một số phận con người đã kết thúc trong nuối tiếc và đau thương.
Thế nhưng câu chuyện Hộp cơm cuối cùng của mẹ lại không chỉ dừng lại ở việc khắc họa một tình mẫu tử tuyệt vời. Truyện ngắn này còn thành công khiến người đọc cảm nhận được hơn thế. Từ đầu đến cuối câu chuyện ta bắt gặp hình ảnh của một người thầy giáo tận tụy với nghề. Thầy tuân thủ nội quy nhưng cũng chẳng đành lòng trước tình cảm của một người mẹ giành cho đứa con yêu của mình. Thầy tâm huyết đến mức nhất định phải tìm ra sự thật rồi lại chủ động đứng ra kêu gọi cho gia đình của đứa học sinh. Từ hình ảnh của thầy và những người bạn của Tân Dụng khi nhiệt tình quyên góp ta có thể thấy được tình người ấm áp trong xã hội này.
Và một thứ tình cảm rất đẹp khác cũng được tác giả khéo léo khắc họa đó là tình cảm gia đình, tình cảm vợ chồng. Bố của Tân Dũng, một người đàn ông nhưng chẳng hề vụng về. Bố của cậu bé đã đảm nhiệm hết công việc trong gia đình để người vợ của mình được nghỉ ngơi và giữ gìn sức khỏe. Người đàn ông ấy cũng thật tử tế khi đã gửi lại toàn bộ số tiền quyên góp với mong muốn giúp đỡ những hoàn cảnh khác. Có thể thấy dù trong khốn cảnh thế nào, con người ta vẫn giữ được trái tim thiện lương và đầy sự ấm áp.
Một nhân vật khác được tác giả xây dựng hình tượng vô cùng đặc biệt đó là cậu bé Tân Dũng. Một em học sinh có mẹ bị bệnh nhưng chẳng hề yếu đuối bi lụy. Cậu bé vẫn yêu mẹ bằng cách để mẹ được mang cơm đến trường dù cho phải trái lời thầy giáo. Cậu cũng yêu mẹ bằng cách sống thật tốt khi mẹ ra đi. Có lẽ Tân Dũng cũng đã phải trưởng thành lên rất nhiều kể từ khi mẹ em bị bệnh và chuẩn bị tâm lý cho sự rời đi bất cứ khi nào.
Câu chuyện Hộp cơm cuối cùng của mẹ khắc họa một tình huống có vẻ quen thuộc và không mấy đặc biệt nhưng lại khiến cho người đọc phải ngừng lại thật lâu. Bởi câu chuyện này chứa đựng thật nhiều thứ tình cảm thiêng liêng và ấm áp. Đó là tình mẫu tử, tình cảm gia đình, tình cảm vợ chồng và cả tình cảm giữa người với người. Ta thấy được mỗi nhân vật trong câu chuyện cũng có những câu chuyện của riêng mình nhưng tất cả đều đã trọn vẹn để hòa thành một tác phẩm thật đậm tình yêu thương như vậy.
Bảng tin