

Đoạn trích đề cập đến những trường hợp con người không dám bước ra khỏi vùng an toàn.
Từ đây, trình bày suy nghĩ của em về tác hại của việc mãi sống trong vùng an toàn.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bài làm:
Cuộc sống luôn vận động và thay đổi không ngừng, nhưng nhiều người lại chọn cách sống khép mình trong "vùng an toàn" – một trạng thái mà họ cảm thấy quen thuộc, kiểm soát được mọi thứ và không phải đối mặt với rủi ro. Tuy nhiên, việc mãi sống trong vùng an toàn có thể mang đến những hệ lụy tiêu cực cho cá nhân cũng như sự phát triển của xã hội.
Trước hết, sống trong vùng an toàn khiến con người mất đi cơ hội để học hỏi và trưởng thành. Cuộc sống vốn là một hành trình khám phá, nơi mỗi thử thách đều mang lại bài học quý giá. Khi chúng ta né tránh khó khăn, sợ hãi thất bại, chúng ta cũng đồng thời từ chối khả năng rèn luyện bản thân, tích lũy kinh nghiệm và mở rộng tầm nhìn. Điều này dẫn đến tình trạng trì trệ, thiếu sáng tạo và không thể tiến bộ. Ví dụ, một người làm công việc đơn điệu hàng ngày mà không dám thử sức ở lĩnh vực mới sẽ khó phát triển kỹ năng hoặc tìm ra đam mê thực sự của mình.
Thứ hai, việc sống khép kín trong vùng an toàn còn gây ra tâm lý tự mãn và thỏa hiệp với hiện tại. Con người dễ dàng hài lòng với những gì mình đang có mà quên đi mục tiêu lớn lao hơn. Họ trở nên ngại thay đổi, sợ bước ra khỏi giới hạn quen thuộc dù biết rằng điều đó có thể đem lại kết quả tốt đẹp hơn. Lâu dần, điều này tạo nên sự nhàm chán, mất đi động lực phấn đấu và thậm chí dẫn đến cảm giác bất mãn, tiếc nuối khi nhận ra đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội.
Hơn nữa, sống mãi trong vùng an toàn còn cản trở sự đóng góp của cá nhân vào cộng đồng và xã hội. Những ý tưởng mới, những giải pháp sáng tạo thường xuất phát từ việc chấp nhận rủi ro và vượt qua giới hạn bản thân. Nếu ai cũng chỉ lo giữ mình an toàn, không dám đổi mới hay thách thức các quy chuẩn cũ, thì xã hội sẽ khó có thể phát triển. Lịch sử nhân loại chứng minh rằng tất cả những bước ngoặt lớn, từ khoa học kỹ thuật đến văn hóa nghệ thuật, đều bắt nguồn từ những con người dám mơ ước và dám hành động.
Tuy nhiên, cần nhấn mạnh rằng rời khỏi vùng an toàn không có nghĩa là liều lĩnh mù quáng. Mỗi bước đi cần được tính toán, chuẩn bị kỹ càng để giảm thiểu rủi ro. Nhưng quan trọng hơn cả, chúng ta cần nuôi dưỡng tinh thần dũng cảm, sẵn sàng đối diện với khó khăn và tin tưởng vào khả năng của chính mình.
Tóm lại, việc mãi sống trong vùng an toàn là một thói quen nguy hiểm, ngăn cản sự phát triển cá nhân và cống hiến cho xã hội. Để đạt được thành công và hạnh phúc đích thực, mỗi người cần dám bước ra khỏi vùng thoải mái, chấp nhận thử thách và không ngừng vươn lên. Bởi lẽ, chỉ khi dám đối mặt với sóng gió, chúng ta mới thực sự trưởng thành và tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bài làm chi tiết :
Cuộc sống là một vòng tuần hoàn luôn thay đổi, nếu chúng ta cứ sống gò bó trong khuôn mẫu, trong vỏ bọc do bản thân tạo ra, ta sẽ không thể thay đổi và phát triển hơn nữa. Vì vậy, những người trẻ chúng ta nên “thoát ra khỏi vùng an toàn do mình tự tạo ra”. Vùng an toàn là giới hạn, ranh giới mà con người tự đặt ra cho mình, ở đó họ sống thoải mái, bình yên mà không có bất kỳ sự thay đổi hay đột phá nào; là môi trường sống quen thuộc, không có những áp lực nặng nề hay mang tính mạo hiểm và con người có thể kiểm soát được vấn đề xảy ra. Một nghiên cứu đã chỉ ra rằng phần lớn những người sống trong vùng an toàn của mình mà không dám thoát ra là các thế hệ trẻ. Đây là một điều rất đáng lo ngại. Tuổi trẻ là khoảng thời gian tươi đẹp nhất, chúng ta có năng lượng, chúng ta có thời gian và hơn hết chúng ta có thừa khả năng học tập những điều mới, vậy cớ sao lại chôn vùi chúng trong vỏ bọc vô hình của bản thân? Con đường đời của mỗi người chưa bao giờ là bằng phẳng, vậy nên chúng ta hãy chấp nhận nó và mở rộng vùng an toàn của bản thân. Thoát ra khỏi vùng an toàn của mình, chúng ta sẽ tích lũy được nguồn kiến thức khổng lồ, những bài học kinh nghiệm đầy giá trị để làm nền tảng cho sự bức phá của bản thân trong những lĩnh vực mới, trong những hướng đi mới. Bước ra khỏi ranh giới của bản thân nghĩa là ta đã hoàn toàn sống độc lập, có khả năng xử lý và giải quyết những tình huống khó khăn, những sóng gió bất ngờ ập đến trên con đường đến đỉnh vinh quang. Khi đập vỡ đi bức tường an toàn ấy, chắc chắn sẽ có những lúc bản thân ta yếu lòng, mệt mỏi hay choáng ngợp vì những thay đổi lớn nhưng đó sẽ là cơ sở để chúng ta rèn luyện tính nhẫn nại, kiên trì bền bỉ, không vì chút khó khăn mà nản lòng hay từ bỏ giữa chừng. Câu chuyện của nữ doanh nhân Hồ Ngọc Trâm khi dám từ bỏ vị trí quản lý nhân sự cấp cao của một công ty nước ngoài để bắt đầu công việc yêu thích của mình là xây dựng nông trại cung cấp nông sản sạch- một công việc hoàn toàn xa lạ với chuyên ngành của chị chính là minh chứng tiêu biểu của việc thoát ra khỏi vùng an toàn của bản thân và thực hiện những điều mới. Quá trình ấy không hề dễ dàng nhưng hiển nhiên chị đã rất thành công. Trái với những tấm gương tiêu biểu ấy, ta vẫn thường bắt gặp trong cuộc sống nhiều thanh niên trẻ vì ngại bị từ chối mà không dám nộp hồ sơ vào các công ty lớn hay sống một cuộc sống lặp đi lặp lại theo quy củ, không có gì đột phá, không có gì thay đổi. Đó là những người suốt cuộc đời chỉ có thể dậm chân tại chỗ và chấp nhận cuộc sống tẻ nhạt, thậm chí là không thể thành công. Cuộc sống muôn hình vạn trạng, không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra, vậy nên tuổi trẻ chúng ta hãy tập cho mình lối sống hòa nhập với những điều mới, hãy bước khỏi vùng an toàn của bản thân để thành một người bản lĩnh, kiên cường, tràn đầy kinh nghiệm và lòng nhiệt huyết.
Chúc bn học tốt nhé =))
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin