

Mình thương mùi Tết…
Mình thương những vạt nắng
của chiều ba mươi vừa tắt
trước sân nhà…
Mình thương mùi nhang trầm len lén ở trong gió với bao nhiêu thiết tha
nhắc cho lòng nhớ những ngày thơ bé
mình bá cổ, choàng vai mẹ cha cười nắc nẻ
rồi cuộc đời bán cho một tấm vé
đi không thể khứ hồi…
Mình thương mùi mứt gừng cay xè ở đầu môi
và bỗng chốc ngọt đượm trong muôn trùng ký ức
thì ra khi lớn lên con người ta mới biết thứ mình thèm muốn nhất
lại thường là thứ mình hay chê trách
lúc còn ngây ngô…
Mình thương mùi ấm áp của lời hỏi han trên hành trình trở về
thấy bụi đường mà lo cho khóe mắt
có quê nhà đợi chúng ta nhưng cũng có núi cao đang chờ leo đến
nên mình đừng hoài nuối tiếc
dù đường đời gian nan…
Mình thương mùi thơ ấu vì năm tháng mà cứ thế dần tan
để chỉ nhớ mình cũng từng đã có
con người rồi mất đi nên mình phải cố gắng bày tỏ
vì cuộc đời không thể
biết hết được ngày mai…
Mình thương mùi Tết vì nơi ấy lòng mình chưa bao giờ chia hai…
Câu 1. Trong khổ thơ thứ hai, những hình ảnh nào được gợi lên trong niềm thương nhớ của nhân vật trữ tình?
Câu 2. Theo tác giả, điều gì đi không thể khứ hồi?
Câu 3. Nêu tác dụng của biện pháp tu từ điệp ngữ được sử dụng trong bài thơ.
Câu 4. Em hiểu như thế nào về ý nghĩa của dòng thơ cuối:
Mình thương mùi Tết vì nơi ấy lòng mình chưa bao giờ chia hai…
Câu 5. Bài thơ khơi gợi trong em cảm nghĩ gì về tuổi thơ của chính mình?
Bảng tin