

bài: Viết bài văn phân tích đặc điểm nhân vật Tuyết đi trong truyện ngắn "một câu chuyện cảm động'(đàm thư sưu tầm và biên dịch)
MỘT CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG
Câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước. Lúc đó, cô Thôm sơn đang dạy tại trường tiểu học của thị trấn nhỏ tại Hoa Kỳ. Vào ngày khai giảng năm học mới, có đứng trước những em học sinh lớp năm, nhìn cả lớp và nói cô sẽ yêu tất cả các học sinh như nhau. Nhưng thực ra có biết mình sẽ không làm được điều đó bởi cô đã nhìn thấy cậu học sinh Tét đi ngồi lù lù ngay bàn đầu. Năm ngoài, có đã từng biết Tết-đi và thấy cậu bé chơi không đẹp với bạn bè, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, còn người ngợm thì lại quá bẩn thỉu. "Tét đi trông thật khó ưa".
Chẳng những thế, có Thôm sơn còn dùng cây bút đỏ vạch một chữ thập rõ đậm vào hồ sơ cá nhân của Tét đi và ghi chữ F đỏ chói ngay phía ngoài (chữ F là hạng kém). Ở trường này, vào đầu năm học, môi giáo viên đều phải xem thành tích học tập của từng học sinh trong lớp mình chủ nhiệm. Cô Thôm sơn đã nhét hồ sơ cá nhân của Tét đi đến cuối cùng mới mở ra xem, và có rất ngạc nhiên về những gì đọc được. Có giáo chủ nhiệm lớp Một nhận xét Tét đi như sau: "Tét-đi là một đứa trẻ thông minh và luôn vui vẻ. Học giỏi và chăm ngoan... Em là nguồn vui cho người chung quanh". Cô giáo lớp Hai nhận xét: “Tết đi là một học sinh xuất sắc, được bạn bè yêu quý nhưng có chút vấn đề vì mẹ em ốm nặng và cuộc sống trong gia đình thực sự là một cuộc chiến đầu". Giáo viên lớp Ba ghi: "Cái chết của người mẹ đã tác động mạnh đến Tét đi. Em đã cố gắng học, nhưng cha em không mấy quan tâm đến con cái và đời sống gia đình sẽ ảnh hưởng đến em nếu em không được giúp đỡ. Giáo viên chủ nhiệm lớp Bốn nhận xét: "Tét đi tỏ ra lãnh đạm và không tỏ ra thích thú trong học tập. Em không có nhiều bạn và thỉnh thoảng ngủ gục trong lớp". Đọc đến đây, cô Thôm sơn chợt hiểu ra vấn đề và cảm thấy tự hổ thẹn. Cô còn thấy áy náy hơn khi đến lễ Giáng sinh, tất cả học sinh trong lớp đem tặng có những gói quà gói giấy màu và gần nơ thật đẹp, ngoại trừ món quà của Tét-đi. Em đem tặng có một gói quà bọc vụng về bằng loại giấy gói hàng nâu xỉn mà em tận dụng lại từ loại túi giấy gói hàng của tiệm tạp hoá. Cô Thôm sơn cảm thấy đau lòng khi mở gói quà ấy ra trước mặt cả lớp. Một vài học sinh đã bật cười khi thấy cô giơ lên chiếc vòng giả kim cương cũ đã rớt mất một vài hột đá và một chai nước hoa chỉ còn lại một ít. Nhưng cô đã dập tắt những tiếng cười nhạo kia khi cô khen chiếc vòng đẹp, đeo nó vào tay và xịt ít nước hoa trong chai lên cổ tay.
Hôm đó Tét đi đã nán lại cho đến cuối giờ để nói với cô: "Thưa cô, hôm nay cô thơm như me em ngày xưa". Sau khi đứa bé ra về, có Thôm sơn đã ngồi khóc cả giờ đồng hồ. Và chính từ hôm đó, ngoài dạy học, cô còn lưu tâm chăm sóc cho Tét đi hơn trước. Mỗi khi cô đến bàn em để hướng dẫn thêm, tỉnh thần Tét đi dường như phấn chấn hẳn lên. Cô càng động viên em càng tiến bộ nhanh. Vào cuối năm học, Tét đi đã trở thành học sinh giỏi nhất lớp. Và trải với phát biểu của mình vào đầu năm học, cô đã không yêu thương mọi học sinh như nhau. Tét đi là học sinh cung nhất của cô.
Một năm sau, cô tìm thấy một mấu giấy nhét qua khe cửa. Tét đi viết: "Có là cô giáo tuyệt
vời nhất trong đời em".
Tóm tắt đoạn truyện lược bỏ: Nhiều năm sau, Tét đi vẫn gửi thư cho cô giáo và nhắc lại trong bức thư "Có vẫn là người thầy tuyệt vời nhất trong đời em". Tết đi đã tốt nghiệp trung học rồi đại học với thứ hạng cao và trở thành giáo sư tiến sĩ. Tét đi sẽ cưới vợ, cậu gửi thư tới nhà có Thôm-sơn kế chuyên và mong có sẽ đến dự lễ cưới và ngồi ở vị trí vốn thường được dành cho mẹ chú re
Và bạn thử đoán xem việc gì đã xảy ra? Ngày đó, cô đeo chiếc vòng kim cương giả bị rớt hột mà Tét đi đã tặng cô năm xưa, xức thứ nước hoa mà Tét-đi nói mẹ cậu đã dùng vào kì Giáng sinh cuối cùng trước lúc bà mất. Họ ôm nhau mừng rỡ và giáo sư Stốt đớt thì thầm vào tai cô Thôm-sơn: "Cám ơn cô đã tin tưởng em. Cám ơn cô rất nhiều vì đã làm cho em cảm thấy mình quan trọng và cho em niềm tin rằng mình sẽ tiến bộ". Có Thôm sơn vừa khóc vừa nói nhỏ với cậu: "Tét-đi, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy có rằng cô có thể sống khác đi. Có chưa từng biết dạy học cho tới khi cô gặp được em."
(Theo Đàm Thư sưu tầm và biên dịch, trong "Quà tặng cuộc sống" - trích dẫn "Tư liệu Ngữ văn 8" 2004)
-yêu cầu:
+chỉ cần dài 2 mặt hoặc hơn cx đc.
+với lại mở bài có thể là làm mở bài như thế này đc ko
*Nhận xét về vai trò của nhân vật trong truyện ngắn, nhà văn Tô Hoài từng khẳng định: “Nhân vật là nơi duy nhất tập trung hết thảy, giải quyết hết thảy trong một sáng tác.” Quả thực như vậy, nhân vật “.....” trong trích đoạn “........” của ....... trong tác phẩm “........” đã trở thành điểm hội tụ mọi giá trị tư tưởng và cảm xúc mà tác giả muốn truyền tải.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Tuyết là một nhân vật rất đặc biệt trong truyện "Người ở" của tác giả Thái Chí Thanh. Tuyết được miêu tả là một cô gái trẻ xinh đẹp, thông minh và có tài năng nghệ thuật. Cô là một người sống rất tự do và không bị ràng buộc bởi những quy tắc xã hội. Tuyết có một cái nhìn sắc bén về cuộc sống và luôn tìm kiếm ý nghĩa thực sự của nó. Cô không chỉ đơn thuần là một người đẹp mà còn là một người có tâm hồn sâu sắc. Tuyết thường xuyên đặt ra những câu hỏi về ý nghĩa của cuộc sống và tìm cách tạo ra những trải nghiệm mới mẻ để khám phá bản thân và thế giới xung quanh. Mặc dù Tuyết có tính cách độc lập và không chịu sự chi phối của ai đó, nhưng cô cũng là một người rất tình cảm và biết quan tâm đến người khác. Tuyết luôn sẵn lòng giúp đỡ và chia sẻ với những người xung quanh mình. Cô có khả năng lắng nghe và hiểu biết sâu sắc về con người. Tuyết cũng là một người có tài năng nghệ thuật. Cô có khả năng vẽ tranh và viết thơ rất tốt. Những tác phẩm của Tuyết thường mang đậm tính chất tưởng tượng và sáng tạo, thể hiện cái nhìn riêng về thế giới và cuộc sống. Tuyết là một nhân vật đầy mê hoặc và đáng để khám phá trong truyện "Người ở". Cô mang đến cho độc giả những suy ngẫm về ý nghĩa của cuộc sống và khám phá vẻ đẹp trong từng khoảnh khắc
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin