

Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi:
"Một người ăn xin đã già. Đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi. Ông chìa tay xin tôi. Tôi lục hết túi nọ đến cả khăn túi kia, không có lấy một xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của ông:
- Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.
Ông nhìn tôi chăm chăm, đôi môi nở nụ cười:
- Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.
Khi ấy tôi chợt hiểu ra: cả tôi nữa, tôi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông".
(Theo Tuốc-ghê-nhép)
Câu 1: Câu chuyện được kể ở ngôi thứ mấy? Ai là người kể chuyện?
Câu 2: Khi nhận được hành động chìa tay xin của ông xin của ông lão ăn xin về phía mình, cậu bé đã cư xử với ông lão như thế nào?
Câu 3: Em hiểu câu nói của ông lão đã nói với cậu bé: “Như vậy là cháu đã cho lão rồi.”nghĩa là gì? Cậu bé nhận được điều gì từ ông lão ăn xin?
Câu 4: Em rút ra bài học gì qua câu chuyện trên?
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
$#Atsh$
`1.` Ngôi kể : Ngôi thứ nhất.
`→` Người kể chuyện xưng "tôi" , trực tiếp tham gia và tường thuật lại diễn biến sự việc theo góc nhìn cá nhân của bản thân.
`⇒` Người kể chuyện : Nhân vật "tôi" `-` Một cậu bé.
`2.` Khi nhận được hành động chìa tay xin của ông lão ăn xin về phía mình, cậu bé đã cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để cho ông lão. Ấy thế nhưng, cậu lại chẳng có gì để cho cả. Cậu đã nắm chặt lấy bàn tay ông và nhẹ nhàng gửi lời xin lỗi.
`→` Dẫn chứng :
Ông chìa tay xin tôi. Tôi lục hết túi nọ đến cả khăn túi kia, không có lấy một xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của ông :
`-` Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.
`3.` Câu nói của ông lão với cậu bé :
" Như vậy là cháu đã cho lão rồi. "
`→` Theo ý hiểu của em, hàm ý mà ông lão đang muốn tới ở đây là sự cho đi tinh thần mà cậu bé đã dành cho ông lão. Mặc dù cậu chẳng hề cho ông thứ gì cả, nhưng việc cậu cố gắng tìm thứ gì đó để cho và việc mà cậu nắm tay xin lỗi đã thực sự giúp ông cảm nhận được sự quan tâm, đồng cảm, tôn trọng bằng cả tấm lòng thành giàu tình yêu thương, giàu sự ấm áp của cậu bé.
`⇒` Qua đó, cậu bé nhận được sự ấm áp, yêu thương với tấm lòng biết ơn mà ông lão dành cho mình. Đồng thời, cậu còn nhận được một bài học ý nghĩa, vô giá :
Sự cho đi không nhất thiết cứ gì phải là vật chất, đôi khi, nó còn có thể là tinh thần.
`4.` Bài học mà em rút ra được qua câu chuyện trên :
`→` Sống ở đời, cần phải có một trái tim. Trái tim ấy phải rộng lượng, giàu lòng vị tha, giàu lòng nhân ái, giàu tình yêu thương con người. Cuộc sống sẽ là một hành trình để ta cho đi, cho đi và rồi nhận lại. Giá trị của sự cho đi sẽ không chỉ đơn thuần là mang nặng về mặt vật chất, đôi khi, nó còn nằm ở mặt tinh thần `-` những thứ khó có thể đếm đong, và cũng chẳng thể mua được bằng tiền bạc, thậm chí còn quý giá hơn cả những thứ của cải vật chất cao sang, phú quý.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Câu 1.
`-` Câu chuyện được kể ở ngôi thứ nhất (người kể xưng "tôi")
`-` Cậu bé là người kể chuyện
Câu 2.
Cậu bé cảm thấy bối rối khi thấy ông lão chìa tay xin mình nhưng cậu không có gì để cho ông. Cậu thành thật xin lỗi và thể hiện sự cảm thông.
Câu 3.
`-` Câu nói của ông lão “Như vậy là cháu đã cho lão rồi” mang ý nghĩa rằng tuy cậu bé đã cho ông lão ăn xin một ít tiền, nhưng thực chất, ông lão đã cho cậu bài học về lòng nhân ái và sự sẻ chia.
`-` Cậu bé nhận được từ ông lão cảm nhận sâu sắc về giá trị của sự cho đi và lòng tốt, điều này có thể ảnh hưởng tích cực đến nhân cách của cậu sau này.
Câu 4.
Qua câu chuyện, em rút ra những bài học:
`+` Sự quan tâm, lòng chân thành chính là món quá tình thân quý giá nhất đối với những mảnh đời bất hạnh.
`+` Chúng ta phải biết yêu thương, chia sẻ, đồng cảm với hoàn cảnh, số phận của người khác.
$\color{#6586E6}{@}\color{#3EAEF4}{phuong}\color{#6EC2F7}{luong}\color{#91A8ED}{bao}$
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin