

QUÊ HƯƠNG
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
"Ai bảo chăn trâu là khổ? "
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được...
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích
Mắt đen tròn thương thương quá đi thôi...
***
Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ tôi đi
Cô bé nhà bên - (có ai ngờ!)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi!)
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại...
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...
***
Hoà bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa...
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng...
Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Giặc bắn em rồi quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích, em ơi!
Đau xé lòng anh, chết nửa con người!
Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn roi...
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi!
Giang Nam
Đọc bài thơ trên và trả lời câu hỏi sau đây
Câu 1: Hãy lí giải vì sao nv tôi thấy ấm mãi trong câu thơ : " Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...? "
Câu 2: Nêu cảm nghĩ về hình ảnh cô bé nhà bên trong bài thơ trên . Từ đó, em suy nghĩ thế nào về tuổi trẻ thời kì đấu tranh chống giặc ngoại xâm?
Câu 3: Nêu ý nghĩa biểu tượng của tiếng cười khúc khích xuất hiện trong bài thơ
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
`#Geta`
Câu `1:`
Nhân vật "tôi" thấy ấm mãi trong câu thơ: " Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi..." bởi lẽ cảm giác ấm áp mà "tôi" đang có không phải đến từ thời tiết hay hoàn cảnh bên ngoài, mà từ những kỷ niệm và tình cảm sâu sắc trong lòng. Nhân vật "tôi" đang hành quân, giữa một không gian đầy những khó khăn, thử thách của cuộc chiến tranh. Tuy nhiên, tâm hồn anh vẫn "ấm mãi" vì anh nhớ lại những ký ức tươi đẹp về cô bé nhà bên. Tình yêu ngọt ngào, thuần khiết giữa đôi bạn trẻ trong những tháng ngày kháng chiến như một đóa hoa nhỏ vươn mình trong cơn bão táp, vẫn vươn lên tươi thắm dù bao gian nan, thử thách. Dù sóng gió của chiến tranh có vùi dập, tình yêu ấy vẫn kiên cường, rực rỡ, như ánh sáng le lói trong đêm tối, vượt qua mọi chông gai, sưởi ấm trái tim người yêu nhau bằng sức mạnh vô biên của niềm tin và hy vọng.
Câu `2:`
Cô bé nhà bên, với đôi mắt đen tròn và nụ cười khúc khích, là hình ảnh của một tuổi thơ ngọt ngào, tinh khôi, như làn gió nhẹ qua cánh đồng hoa. Ánh mắt ấy, "thương thương quá đi thôi", như hạt sương mai long lanh, vương vấn trong ký ức. Khi chiến tranh đến, cô bé không chỉ là người con gái thơ ngây, mà trở thành chiến sĩ du kích kiên cường, mang trong mình ngọn lửa yêu quê hương. Dù giữa khói lửa, cô vẫn giữ được nụ cười rạng rỡ, tỏa sáng như ngôi sao nhỏ giữa bầu trời đen tối. Cái chết của cô là biểu tượng của tình yêu quê hương, sự hy sinh thầm lặng và sự kiên cường của thế hệ trẻ trong những năm tháng gian khổ. Cô bé là hình mẫu của những người con đất Việt, mang trong mình cả vẻ đẹp của tình yêu và lòng dũng cảm.
Câu `3:`
Tiếng cười khúc khích trong bài thơ là một biểu tượng của sự trong sáng, ngây thơ, như những giọt sương mai trong lành giữa không gian tuổi thơ, đồng thời là biểu tượng của niềm vui và sự hồn nhiên dù trong những hoàn cảnh khó khăn. Trong những ngày thơ ấu, tiếng cười ấy là âm thanh của niềm vui hồn nhiên,, của những khoảnh khắc đùa vui bên nhau, như một phần không thể thiếu trong ký ức đẹp đẽ của nhân vật "tôi". Khi chiến tranh ập đến, tiếng cười ấy lại mang một ý nghĩa sâu sắc hơn, trở thành biểu tượng của sức mạnh tinh thần kiên cường ngay cả trong hoàn cảnh khốc liệt của cuộc kháng chiến. Cô bé, dù đã gia nhập du kích, vẫn giữ được tiếng cười ấy, như một lời khẳng định sức mạnh của tinh thần bất khuất, của tình yêu quê hương và lòng dũng cảm, một niềm tin không thể dập tắt, luôn vươn lên, dù gian khó hay mất mát. Nó vang vọng trong ký ức, là hình ảnh của một tuổi trẻ đầy hy sinh, khát khao tự do và yêu thương đến tận cùng.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
`color{#FF1493}{L}color{#EE1289}{o}color{#CD1076}{f}color{#8B0A50}{i}color{#FF69B4}{c}color{#FF6EB4}{h}color{#EE6AA7}{i}color{#CD6090}{l}color{#8B3A62}{l}color{#FFC0CB}{.}`
Câu `1:`
Nhân vật tôi thấy ấm mãi trong câu thờ vì gặp lại cô bé nhà bên trong cuộc hành quân, nụ cười của cô khiến anh quên đi gian khổ chiến tranh. Làm cho anh cảm thấy ấm áp và hạnh phúc hơn.
Câu `2:`
Cảm nghĩ của em về hình ảnh cô bé nhà bên trong bài thơ trên là một cô bé hồn nhiên ngày nào trở thành chiến sĩ dũng cảm, thể hiện tinh thần yêu nước của tuổi trẻ.
`->` Từ đó, em suy nghĩ về tuổi trẻ thời kì đấu tranh chống giặc ngoại xâm là thế hệ hôm nay cần biết ơn và tiếp nối truyền thống dân tộc ngày xưa.
Câu `3:`
Ý nghĩa biểu tượng của tiếng cười khúc khích xuất hiện trong bài thơ là tượng trưng cho sự hồn nhiên, lạc quan trong thời điểm chiến tranh xảy ra mà vẫn giữ được tinh thần kiên cường.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin