Mn phân tích truyện "Một vì sao không bao giờ khóc" với ạ mik cảm ơn!
MỘT VÌ SAO KHÔNG BAO GIỜ KHÓC
Bà mở cửa ra vườn, sương chiều như một đám khói ùa vào lạnh buốt. Hơn ba năm nay bà đã quen với những buổi chiều mù sương như thế, từ ngày theo vợ chồng con trai về sống bên bến sông này.
Con sông Tang bốn mùa đong đầy nước uốn lượn qua xóm Dốc Tình, cái xóm nhỏ biệt lập trên mô đất giữa lòng sông, cỏ cây xanh ngút tầm mắt vì lớp phù sa đỏ quạch bồi lên sau những cơn lũ mùa.[...].“Ngoại ơi cho con xin miếng nước” – tiếng con nít thỏ thẻ ngoài cổng.
Bà ngó ra. Bên hàng râm bụt, một con bé chừng chín tuổi da mốc cời trong bộ đồ thun màu cam, hai ống chân gầy thò ra như chân chim dưới cái ống quần ngắn lên tới gối. Con bé chìa cái thau nhôm móp méo ra trước mặt bà, cười toe: “Ngoại cho con vô múc miếng nước nhen!”. Bà lập cập đi ra mở cổng, ai chớ con bé này bà biết, nó đâu như cháu ông già mù mài dao kéo hay ngồi bên gốc vông đồng cụt. Sáng nào nó cũng dắt ông tới để đó rồi đi, chiều quay lại dắt ông về. Bà chỉ cái giếng ở góc vườn: “Đó, con ưng múc mấy đó múc!”.
Con bé nhanh nhẹn thả gàu cong lưng kéo nước đổ đầy cái thau nhôm rồi lại thả gàu múc tiếp. Bà dừng quét lom lom nhìn nó. Con bé kéo thêm mấy gàu nước đổ vô cái ảng để gần đó. Bà sực nhớ ảng nước cạn khô từ hôm qua mà sáng giờ bà chưa múc được, tại cái lưng già rồi cứ trở chứng đau. “Thôi để đó đi con, chút rồi ngoại múc!”. Con bé chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục cong lưng múc đổ đầy cái ảng rồi mới le te bưng chậu nước đi ra, tới cổng, nó không quên quay lại nhìn bà lỏn lẻn cười: “Cám ơn ngoại nhen!”.
Bà nhìn theo hai cẳng chân gầy của nó mà thương. Con bé đi về phía gốc vông đồng cụt, để chậu nước xuống bên cạnh ông già mù. [...]
Cái tin ông già mù mài dao kéo chết đêm qua lan đi cả xóm Dốc Tình, ai cũng chép miệng thương cảm.[...] Nắng cuối ngày gắt gao là vậy, bỗng ì ầm đổ xuống một cơn giông, ai nấy tất tả về, còn lại con bé ngồi co ro trong góc chòi nhìn ra, trên tay nó một con mèo nhỏ ướt nhẹp đang meo meo từng tiếng yếu ớt.[....]
“Ông mất rồi, con còn ai là người thân nữa không?” – bà hỏi.
Con bé lắc đầu thầm thì: “Con còn ai đâu, con ở với nội từ lúc má mới đẻ con, nội mất, con xin vô rửa chén cho quán cơm trên thị trấn, bữa đó bà chủ có việc sai con vô xóm này, đi qua thấy ông ngồi mài dao mà mắt không thấy đường… con thương!” – con bé chầm chậm kể, gương mặt trẻ thơ như rơi mất ở một hẻm hóc tù mù nào đó.
“Ủa, chớ ông già không phải là…?” – bà ngạc nhiên kêu lên. “Dạ không!” – con bé lắc đầu [...] Bên mảnh trăng non đang xiên chéo vào căn chòi thênh thang gió, con bé ngồi đó như bất động với đôi mắt ráo hoảnh sáng như hai vì sao, thân hình còm cõi cong lại như một vệt lõm vào đêm. Bà chợt nhận ra, những đứa trẻ cô độc đều có một thế giới của riêng mình, càng lớn nó càng lặn sâu trong cái thế giới đó…
“Thôi bà về đây, sáng mai bà lại qua với con” – bà đứng lên nhúc nhắc đi ra.
Con bé khẽ dạ, đưa tay đỡ: “Để con đưa bà về chớ đêm hôm…”.
Đường quê tù mù. Tiếng dế lẫn trong tiếng nước rả rích rơi. Ở quê, những đêm sau mưa thật buồn. Đi bên con bé, bà lại mơ mình trở về những ngày thơ trẻ, ngồi bên bậc thềm chân thõng xuống chạm vào đám rêu ướt mát lạnh, nghe tiếng chim chèo bẻo về trên cây thầu đâu trước ngõ, tiếng nó lanh lảnh hót lên những khúc nhạc đồng chiều êm ả. Bên con bé, bà chợt thấy lòng như mềm lại, muốn được tựa vào cái thân hình nhỏ bé kia mà đi. Từ nó truyền sang bà nỗi ấm áp, bình yên. Đến trước cổng nhà, nó chợt kéo tay bà chỉ lên cao.
“Bà có nhìn thấy ngôi sao thiệt sáng trên kia không?”.
“À, ờ… bà thấy”.
“Nó là bạn của con đó!” – con bé thầm thì ra chiều thú vị – “Ngôi sao cũng như con, chẳng bao giờ chịu khóc… Bà có biết không?” – con bé ngửa mặt lên cao mơ màng. Như sực tỉnh, nó quay sang: “Bà vô ngủ nhen! Con về đây!”. Con bé quay đi, bà chợt bắt gặp từ đuôi mắt nó ứa ra một giọt nước trong ngần…
Bảng tin