

viết bài văn nghị luận khoảng 500 chữ phân tích chủ đề và nghệ thuật của bài thơ"nhớ ngoại"của nhà văn Bảo Ngọc
NHỚ NGOẠI
Con về quê cũ trời thưa vắng
Ngõ cúc buồn tênh dậu cúc già
Bên thềm trầu úa không người hái
Cau đã mấy mùa quên trổ hoa
Nhớ xưa bóng ngoại nghiêng chiều nắng
Tóc trắng cùng mây trắng dưới trời
Xòe tay ngoại đếm từng thu cuối
Con nào hay biết mỗi thu vơi
Con đi mỗi bước xa, xa mãi
Dáng ngoại bên hiên. Nắng tắt dần
Lá nghiêng về cội con tìm ngoại
Tê tái chiều buông tím góc sân.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Trong dòng chảy không ngừng của thời gian, có những ký ức như mạch nước ngầm âm ỉ chảy trong tâm hồn, càng đi xa càng ngân lên nỗi nhớ day dứt. Trong kho tàng thơ ca viết về tình cảm gia đình thì bài thơ “Nhớ ngoại” của nhà văn Bảo Ngọc là một tiếng vọng dịu dàng mà da diết, gợi nhắc về hình bóng người bà trong tâm trí của đứa cháu xa quê. Không chỉ là lời tự sự đầy xúc cảm của một người con từng rời xa vòng tay thân thương, bài thơ còn là bản tình ca chan chứa yêu thương dành cho những ký ức quê nhà, cho những năm tháng không thể quay trở lại.
Chủ đề trung tâm của bài thơ là nỗi nhớ ngoại - nỗi nhớ da diết, quặn thắt khi người cháu trở về quê cũ. Ngoại không còn đó, nhưng mọi dấu tích về người vẫn hiện hữu trên từng ngõ cúc, từng thềm trầu, buồng cau… Nhà thơ đã mượn hình ảnh không gian xưa cũ để làm nổi bật sự vắng bóng của ngoại: “Bên thềm trầu úa không người hái / Cau đã mấy mùa quên trổ hoa”. Những sự vật tưởng như vô tri lại trở thành chứng nhân cho sự phôi pha, cho nỗi nhớ lặng thầm. Hình ảnh ngoại hiện lên qua dòng hồi tưởng là một người bà ân cần, từng xòe tay đếm mùa thu, từng lặng lẽ đứng bên hiên đợi cháu. Đó là một biểu tượng thiêng liêng của tình yêu thương, của mái nhà xưa - nơi gắn liền với những tháng năm ấu thơ bình dị nhưng đầm ấm.
Về phương diện nghệ thuật, bài thơ gây ấn tượng trước hết bởi giọng điệu trữ tình, nhẹ nhàng, đượm buồn. Tác giả sử dụng thể thơ tự do, không gò bó trong khuôn vần nhưng vẫn giữ được nhịp điệu mượt mà, sâu lắng phù hợp với tâm trạng hoài niệm. Các hình ảnh thơ dung dị, gần gũi với đời sống nông thôn như “dậu cúc”, “thềm trầu”, “buồng cau”, “bóng ngoại bên hiên”… đã được nhà thơ khéo léo đưa vào như những chất liệu giàu sức gợi. Những chi tiết tưởng chừng nhỏ bé lại mang theo sức nặng của kỷ niệm khiến người đọc dễ dàng liên tưởng đến chính ký ức của mình từ đó đồng cảm sâu sắc với nỗi nhớ của nhân vật trữ tình.
Bên cạnh đó, bài thơ còn đặc sắc ở thủ pháp ẩn dụ và đối lập tinh tế. Hình ảnh “tóc trắng cùng mây trắng dưới trời” là một ẩn dụ đẹp tạo nên sự hòa quyện giữa con người và thiên nhiên, giữa thực tại và ký ức. Ngoài ra, nghệ thuật đối lập giữa “con đi xa mãi” với “dáng ngoại bên hiên” hay “nắng tắt dần” với “chiều buông tím” góp phần nhấn mạnh khoảng cách không gian và thời gian đồng thời làm nổi bật cảm giác xa cách, mất mát, tiếc nuối. Chính sự kết hợp hài hòa giữa hình ảnh, ngôn ngữ giản dị mà biểu cảm cùng những thủ pháp nghệ thuật tinh tế đã làm nên chiều sâu cảm xúc và sức lay động lặng lẽ mà ám ảnh của bài thơ.
“Nhớ ngoại” không chỉ là lời thơ mà còn là tiếng nói của lòng tri ân, là khúc hát buồn cho những ai từng đánh mất một phần ký ức, một phần yêu thương mà mãi mãi không thể quay về. Bài thơ không chỉ làm lay động trái tim bởi cảm xúc chân thành mà còn bởi sự dung dị trong từng câu chữ, điều làm nên sức sống lâu bền của một tác phẩm mang màu hoài niệm.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bài thơ "Nhớ Ngoại" của nhà thơ Bảo Ngọc là một tác phẩm mang đậm nỗi nhớ quê hương và tình cảm gia đình, đặc biệt là tình cảm dành cho bà ngoại. Qua bài thơ, Bảo Ngọc không chỉ khắc họa hình ảnh của bà ngoại mà còn thể hiện cảm xúc sâu sắc của người cháu đối với kỷ niệm và những điều bình dị trong cuộc sống.
Trước tiên, về chủ đề, bài thơ "Nhớ Ngoại" xoay quanh nỗi nhớ quê hương và tình yêu thương đối với bà ngoại. Hình ảnh quê cũ hiện lên với những biểu tượng thân thuộc như ngõ cúc, dậu cúc, hay thềm trầu. Những hình ảnh này không chỉ gợi nhớ về không gian vật lý mà còn là biểu tượng của một thời thơ ấu êm đềm, nơi có sự chăm sóc và yêu thương từ bà ngoại. Câu thơ “Con về quê cũ trời thưa vắng” mở đầu bài thơ đã tạo nên không khí tĩnh lặng, buồn bã, gợi lên sự cô đơn khi trở về nơi mà những kỷ niệm đẹp đã từng hiện hữu.
Tiếp theo, bài thơ sử dụng nghệ thuật ẩn dụ và hình ảnh rất tinh tế. Câu thơ “Dáng ngoại bên hiên. Nắng tắt dần” mang đến một hình ảnh đẹp nhưng cũng đầy nuối tiếc. Dáng bà ngoại hiện lên như một biểu tượng của thời gian, của những kỷ niệm đã qua. Hình ảnh “tóc trắng cùng mây trắng” không chỉ thể hiện sự già nua của bà mà còn gợi lên sự hòa quyện giữa con người và thiên nhiên, giữa cuộc sống và cái chết.
Ngoài ra, bài thơ còn thể hiện sự trăn trở và nỗi buồn của người cháu khi phải rời xa quê hương. Câu thơ “Con đi mỗi bước xa, xa mãi” thể hiện rõ tâm tư của người viết, dường như mỗi bước đi mang theo nỗi nhớ nhung, sự day dứt về những gì đã mất. Cảm giác tê tái khi chiều buông “tím góc sân” như một lời nhắc nhở rằng thời gian không chờ đợi ai và người cháu sẽ luôn mang trong mình kỷ niệm về bà ngoại.
Cuối cùng, bài thơ "Nhớ Ngoại" không chỉ đơn thuần là nỗi nhớ mà còn là sự trân trọng những giá trị truyền thống, những tình cảm gia đình thiêng liêng. Qua việc sử dụng ngôn ngữ giản dị nhưng giàu hình ảnh, Bảo Ngọc đã thành công trong việc khắc họa một bức tranh sống động về tình cảm gia đình và nỗi nhớ quê hương, để lại trong lòng người đọc một cảm xúc sâu sắc và suy ngẫm về thời gian và tình yêu thương.
Tóm lại, bài thơ "Nhớ Ngoại" của Bảo Ngọc là một tác phẩm nghệ thuật tinh tế, phản ánh sâu sắc tâm tư của con người về quê hương và bà ngoại. Những hình ảnh sống động, cùng với cảm xúc chân thành đã tạo nên sức hấp dẫn riêng cho bài thơ, khiến người đọc không khỏi bồi hồi, xúc động khi nghĩ về những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin