

1 . Viết bài văn tả một người em chỉ gặp một vài lần nhưng nhớ mãi .
( KO CHÉP MẠNG . DÀI KHOẢNG 3-4 TRANG ).
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Trong cuộc đời mỗi người, đôi khi chỉ một cuộc gặp gỡ thoáng qua cũng để lại ấn tượng sâu sắc, khó phai. Với em, một trong những cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất là với một cô bé bán vé số mà em tình cờ gặp trong một chuyến du lịch cùng gia đình. Dù chỉ gặp em ấy một lần duy nhất, nhưng nụ cười hồn nhiên, đôi mắt sáng ngời và câu chuyện về nghị lực sống của em đã khắc sâu trong tâm trí em mãi mãi.
Hôm ấy, em cùng gia đình đi du lịch ở một thành phố biển xinh đẹp. Khi đang dạo bước trên con đường ven biển, em bắt gặp một cô bé nhỏ nhắn, khoảng chừng tám hay chín tuổi, tay ôm xấp vé số. Làn da em rám nắng, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng sau lưng, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ hồn nhiên nhưng cũng có chút gì đó trưởng thành hơn so với lứa tuổi. Em mặc một chiếc áo sơ mi cũ màu trắng và chiếc quần vải xanh đã sờn, đôi dép dưới chân cũng đã mòn vẹt, nhưng gương mặt lúc nào cũng rạng rỡ với nụ cười trong sáng.
Em bé ấy tiến đến gần em và lễ phép nói: "Chị ơi, mua giúp em một tờ vé số nhé!" Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy chân thành. Thoáng chút bối rối, em lục tìm trong túi và mua giúp em ấy một tờ. Sau đó, em bắt chuyện với cô bé. Tên em là Lan, nhà em ở vùng ngoại ô, gia đình khó khăn nên mỗi ngày sau giờ học, em lại cùng mẹ đi bán vé số để kiếm thêm tiền lo cho bữa ăn và sách vở đến trường.
Nghe những lời ấy, tim em như thắt lại. Ở độ tuổi của em, em được sống trong sự đầy đủ, được yêu thương, bảo bọc, nhưng cô bé ấy lại phải lo toan cho cuộc sống gia đình. Điều đáng quý là em không hề than vãn hay buồn bã. Ngược lại, cô bé luôn nở nụ cười và tràn đầy niềm tin vào tương lai. Em kể rằng em rất thích học, đặc biệt là môn Toán. Em mơ ước sau này sẽ trở thành cô giáo để dạy học cho những đứa trẻ nghèo như mình.
Nhìn ánh mắt lấp lánh của em khi nói về ước mơ, em bỗng thấy xúc động vô cùng. Một cô bé nhỏ bé, nhưng mang trong mình nghị lực phi thường. Sự lạc quan và mạnh mẽ của em khiến em vô cùng ngưỡng mộ.
Buổi tối hôm đó, khi cùng gia đình ngồi trong nhà hàng sang trọng, em chợt nhớ đến cô bé với xấp vé số trên tay. Em tự hỏi: "Giờ này em ấy đang làm gì? Đã bán hết vé số chưa? Đã ăn tối chưa?" Những câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong tâm trí em suốt cả chuyến đi. Trước khi rời thành phố, em đã nhờ mẹ mua thêm vài tờ vé số của em ấy như một cách nhỏ để giúp đỡ. Khi trao tiền, em thấy ánh mắt em lấp lánh niềm vui và em chỉ đơn giản nói: "Cảm ơn chị!". Chỉ một câu nói ấy nhưng khiến em nhớ mãi.
Chuyến du lịch kết thúc, em trở về nhà nhưng hình ảnh cô bé ấy vẫn in sâu trong tâm trí em. Em hiểu rằng cuộc sống không phải ai cũng may mắn như nhau, và em càng trân trọng hơn những gì mình đang có. Từ đó, em quyết tâm học tập chăm chỉ hơn, đồng thời luôn sẵn lòng giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn xung quanh mình.
Dù chỉ gặp cô bé ấy một lần, nhưng cuộc gặp gỡ ấy đã để lại trong em một bài học sâu sắc về nghị lực sống, về sự lạc quan và ước mơ. Em tin rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần có niềm tin và ý chí vươn lên, mọi thứ đều có thể thay đổi theo hướng tốt đẹp hơn.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin