

Nhà văn Nga, Lep Tôn-xtôi cho rằng: “Thơ là ngọn lửa nhen lên trong lòng người, một ngọn lửa đốt cháy, sưởi ấm và soi sáng”. Em hiểu ý kiến trên như thế nào? Hãy làm rõ cách hiểu của em qua bài thơ miền quê
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Nhà văn Nga Lev Tolstoy từng nói:"Thơ là ngọn lửa nhen lên trong lòng ng,1 ngọn lửa đốt cháy, sưởi ấm và soi sáng." Câu nói này phản ánh một cách sâu sắc sức mạnh của thơ ca trong việc khơi gợi cảm xúc và ảnh hưởng đến tâm hồn con ng. Thơ ko chỉ là những vần điệu đẹp đẽ mà còn là sự bùng cháy của cảm xúc,1 nguồn động viên mạnh mẽ giúp chúng ta đối mặt với c/s. Ngọn lửa ấy có thể đốt cháy những lo âu, giận dữ, sưởi ấm những tâm hồn lạnh lẽo và soi sáng những góc tối trong trái tim con ng.
Với em, ý nghĩa của câu nói “thơ là ngọn lửa” chính là khả năng của thơ trong việc kết nối con ng với những cảm xúc sâu lắng, làm sáng lên những điều tưởng chừng như giản đơn nhưng lại vô cùng quý giá trong c/s. Thơ ca như một ngọn lửa nhỏ, nhưng có thể cháy mãi trong trái tim mỗi ng, thắp sáng niềm tin và hy vọng, soi đường cho những tâm hồn lạc lối.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Nhận định "thơ là ngọn lửa nhen lên trong lòng người, một ngọn lửa đốt cháy, sưởi ấm và soi sáng" của Lép Tôn-xtôi mang ý nghĩa sâu sắc về vai trò và tác dụng của thơ ca trong cuộc sống con người.Thơ ca là tiếng nói chung của nhân loại, vượt qua mọi rào cản về ngôn ngữ, văn hóa và địa lý. Những vần thơ chứa đựng những cảm xúc chân thành, những rung động tinh tế của con người trước cuộc sống. Thơ ca giúp chúng ta hiểu được những niềm vui, nỗi buồn, những ước mơ và khát vọng của con người ở mọi nơi trên thế giới. hơ ca, như một đám mây sáng tạo, được tạo ra từ những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc sống và trở thành bức tranh tinh tế làm phong phú thêm vẻ đẹp của thế giới. Thơ ca không chỉ là sự sáng tạo, mà còn là nguồn động viên tinh thần, làm cho cuộc sống trở nên phong phú, đẹp đẽ hơn và mang đến cho tâm hồn con người sự nhân văn cao quý.
Mỗi phong cách ngôn ngữ đều mang một chức năng đặc biệt. Thơ ca, thuộc loại ngôn ngữ nghệ thuật, không chỉ là ngôn ngữ biểu đạt thông tin mà còn là ngôn ngữ mang giá trị nghệ thuật và thẩm mĩ cao nhất. Nó là một tác phẩm nghệ thuật được tạo ra từ ngôn ngữ đời sống, sắp xếp, lựa chọn cẩn thận để tạo ra vẻ đẹp tinh tế. Thơ ca không chỉ là nguồn thông tin mà còn là nguồn động viên tinh thần và niềm ngưỡng mộ với vẻ đẹp của thế giới.
Chức năng thông tin của thơ ca tập trung vào giá trị tư tưởng, nhận thức, và giáo dục. Bằng ngôn từ đặc sắc được sắp xếp một cách khéo léo, thơ ca tác động mạnh mẽ đến nhận thức và tư duy của con người. Thông điệp đạo đức và nhân sinh được truyền đạt qua những lời nhắn nhủ tinh tế, gần gũi, không bao giờ là những kiến thức khô khan hay giáo điều trì trệ. Ngôn từ tinh tế, uyển chuyển thể hiện những bài học về lối sống, quan điểm về thế giới, nhận xét về con người, và cả những kinh nghiệm trong lao động và ứng xử.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Nhà văn Nga Lep Tôn-xtôi cho rằng: "Thơ là ngọn lửa nhen lên trong lòng người, một ngọn lửa đốt cháy, sưởi ấm và soi sáng". Qủa thật vậy, thơ có vai trò và sức mạnh vô cùng kì diệu. Vá sức mạnh ấy của thơ ca đã được chứng minh qua bài thơ "Miền quê" của tác giả Nguyễn Khoa Điềm.
Qua nhận định trên, có thể thấy được thơ như ngọn lửa rực cháy đánh thức thứ cảm xúc chôn vùi sâu bên trong con người. Ngọn lửa ấy mang đến niềm vui, khát vọng về cuộc sống cũng như mang đến niềm tin, sự an ủi, vỗ về, đồng cảm với con người. Không những vậy, ngọn lửa ấy còn khơi gợi cho chúng ta về những giá trị, giúp chúng ta thấy được những nét đẹp, cái thiện, cái ý nghĩa trong cuộc đời. Có thể thấy, thơ ca có vai trò và sức mạnh vô cùng kì diệu với cuộc sống cũng như với tâm hồn chúng ta. Và sự kì diệu ấy cũng được tác giả Nguyễn Khoa Điềm gợi lên qua bài thơ "Miền quê".
Trước hết, về tác giả Nguyễn Khoa Điềm, ông là gương mặt tiêu biểu trong số các nhà thơ của nền thơ chống Mỹ nói riêng và thơ ca dân tộc nói chung. Có nhà nghiên cứu đã gọi ông là nhà thơ của phong vị dân gian bởi thơ ca của ông chứa đựng nhiều chất liệu văn học và văn hóa dân gian. Câu thơ dù ở thể thơ truyền thống hay tự do cũng luôn phảng phất phong vị của ca dao, tục ngữ. Thơ Nguyễn Khoa Điềm thấm đẫm chất triết luận xuất phát từ vốn tri thức uyên bác và bề sâu văn hóa trong mối liên tưởng vừa sắc sảo triết lý lại vừa huyền ảo thấp thoáng bóng dáng văn hóa cổ xưa của hồn dân tộc. Chính điều đó đã làm nên gương mặt riêng của Nguyễn Khoa Điềm trong nền văn học. Nói đến tác phẩm của ông thì nổi tiếng nhất có chăng là bài thơ "Đất nước". Nhưng cũng không vì thế mà ta bỏ quên tác phẩm "Miền quê" $-$ một tác phẩm thơ được xem như ngọn lửa đốt cháy, sưởi ấm và soi sáng tâm hồn người.
"Lại về mảnh trăng đầu tháng
Mông lung mặt đồng bóng chiều
Tiếng ếch vùi trong cỏ ấm
Lúa mềm như vai thân yêu"
Ngay từ khổ thơ đầu, hình ảnh thiên nhiên trong trẻo, yên bình đã được Nguyễn Khoa Điềm miêu tả bằng những hình ảnh thơ nhẹ nhàng mà thấm đượm chất tình. Hình ảnh cánh đồng cùng âm thanh tiếng ếch càng gợi lên sự thân thuộc, bình dị của quê hương. Hơn thế nữa, ở câu thơ đầu, tác giả cũng nói về trăng. Trăng là sự hiện diện của những gì dịu dàng, thân thuộc và bình dị nhất. Trăng từ lâu cũng đã trở thành người bạn với con người và cũng trở thành đề tài không bao giờ hết hay của những nhà thi sĩ. Ở khổ thơ đầu, ta cảm nhận được sự bình yên, giản dị mà ấm áp của cuộc sống $-$ đó cũng chính là "ngọn lửa sưởi ấm" được Lep Tôn-xtôi nhắc đến.
Đến với khổ thơ thứ hai, nhịp điệu thơ vốn đang "tình" lại bỗng vui tươi, nhộn nhịp hơn:
"Đàn trâu bụng tròn qua ngõ
Gõ sừng lên mảnh trăng cong"
Cảnh sinh hoạt của miền quê hiện lên thật đáng yêu, nhí nhảnh qua hai câu thơ. Từng hình ảnh, từng âm thanh như chứa chan hơi thở của cuộc sống. Thơ lúc này là ngọn lửa đốt cháy, khiến người đọc rung động trước vẻ đẹp bình dị của quê hương, thấy yêu hơn con người lao động, yêu hơn cuộc sống thanh bình.
Không chỉ thế, thơ còn là ngọn lửa soi sáng, giúp độc giả hiểu được thế nào là yêu thương, thế nào là trân trọng với những người đã không tiếc hy sinh bản thân vì nhân dân, vì Tổ quốc. Ngọn lửa ấy được tác giả Nguyễn Khoa Điềm thể hiện rõ qua hai câu thơ của khổ thơ thứ ba:
"Đàn em tóc dài mười tám
Thương người ra lính hôm mai"
Từng hình ảnh, từng câu thơ của "Miền quê" đều mang vẻ đẹp giản dị mà sâu xa. Chính vì thế mà bài thơ đã thực sự là một "ngọn lửa" đốt cháy cảm xúc, sưởi ấm tâm hồn và soi sáng nhận thức của con người. Thơ ca $-$ như Lép Tôn-xtôi nói chính là ánh sáng và ngọn lửa sưởi ấm lòng người và "Miền quê" chính là minh chứng tiêu biểu. Chắc chắn, bài thơ sẽ để lại những điều đẹp đẽ và trường tồn mãi mãi trong lòng người đọc.
@LP
Bảng tin