

Có ý kiến cho rằng: “ Niềm vui của nhà văn chân chính là được làm người dẫn đường đến xứ sở của cái đẹp”. Em hiểu như thế nào về ý kiến trên? Hãy trình bày cảm nhận về xứ sở cái đẹp qua một tác phẩm thơ mà em đã được học trong chương trình Ngữ văn lớp 7.
bài mùa xuân nhỏ nhỏ của tác giả Thanh Hải
Bài dài giúp e vs ạ tại đây là văn hsg
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Các nhà phê bình văn học từng nhấn mạnh rằng, “Văn chương là chiếc cầu nối giữa hiện thực và mộng mơ, là ngọn đèn soi sáng con đường tâm linh của mỗi con người”. Nhà văn, họ làm gì, được gì, và mất gì? Họ chắp bút cất lên những tiếng hoan ca của đời người, gợi tả thiên đàng giữa chốn nước non lặng lẽ hay kiếm tìm chùm hoa thạch thảo tim tím trên cánh đồng văn chương thơ mộng? Dưới ánh sáng rạng ngời của văn chương, nhà văn là những người đào xới, “dẫn lối” độc giả trên mảnh đất màu mỡ của đời sống, mở ra cho độc giả cánh cửa dẫn lối đến với xứ sở của cái đẹp – nơi lưu giữ những giá trị sống cao đẹp, là nguồn cảm hứng bất tận cho tâm hồn. Quả thực, “Niềm vui của nhà văn chân chính là được làm người dẫn đường đến xứ sở của cái đẹp” đã phản ánh sứ mệnh thiêng liêng của người nghệ sĩ, khẳng định vai trò của văn học trong việc khai mở tâm hồn và nuôi dưỡng tinh thần con người. Tác phẩm thơ Mùa xuân nho nhỏ của tác giả Thanh Hải đã mang đến cho người đọc một xứ sở của cái đẹp vừa đậm đà bản sắc dân tộc, vừa chứa đựng những giá trị nhân văn sâu sắc, từ đó minh chứng rõ nét cho quan điểm trên.
Trước hết, nhà văn chân chính là người luôn đặt con người và cuộc sống lên hàng đầu trong quá trình sáng tác. Mục đích của họ không chỉ là ghi chép hiện thực hay phản ánh những nét mặt của cuộc sống mà còn là khơi dậy, khai phóng những giá trị tinh thần cao cả, giúp con người cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống qua từng hình ảnh, từng câu chữ. Nghệ thuật sáng tác của họ gắn liền với sứ mệnh phục vụ đời sống, làm giàu thêm tâm hồn người đọc, tạo nên sự đồng cảm, cảm hứng và khát khao sống tốt đẹp hơn. Thứ hai, “xứ sở của cái đẹp” trong tác phẩm văn học được thể hiện qua hai khía cạnh cơ bản: vẻ đẹp nội dung và vẻ đẹp hình thức. Vẻ đẹp nội dung vốn là những tâm tư, tình cảm, những tầng sâu ý nghĩa e ấp bên trong con chữ sắc sâu của người nghệ sĩ. Trong quá trình lao động, chiến đấu, cống hiến, người nghệ sĩ cần cù kiếm tìm những khoảnh khắc đẹp đẽ, dù có là cảnh vật thiên nhiên hay chính từ bề sâu tâm hồn con người. Chính những giá trị ấy đã làm cho cuộc sống trở nên trọn vẹn và đầy ý nghĩa. Vẻ đẹp nội dung còn là sự tôn vinh những khát khao sống, những ước mơ, hoài bão được khắc họa qua từng câu chữ của nhà văn. Không chỉ dừng lại ở nội dung, cái đẹp còn được hiện thực qua cách xây dựng hình tượng nghệ thuật độc đáo, sáng tạo và thu hút. Nhà văn chân chính phải biết sử dụng ngôn từ một cách tinh tế, kết cấu tác phẩm chặt chẽ, tình huống hợp lý để dần dần đưa độc giả bước vào “xứ sở của cái đẹp”. Mỗi hình ảnh, mỗi tình huống được xây dựng không chỉ nhằm mục đích thẩm mỹ mà còn chứa đựng những thông điệp nhân văn sâu sắc.
Tác phẩm Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải là một bức tranh sống động của cuộc sống, nơi mà cái đẹp của tự nhiên và con người được khắc họa một cách chân thực và cảm động. Qua đó, tác giả đã mở ra cho người đọc một “xứ sở của cái đẹp” đặc biệt, nơi những giá trị sống, khát khao cống hiến và nghị lực lao động được tôn vinh một cách sâu sắc.
Trong tác phẩm, Thanh Hải đã sử dụng hình ảnh mùa xuân – biểu tượng của sự khởi đầu, của hy vọng – để liên kết với những con người lao động cần mẫn.
Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy bên lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao...
Khi nhắc đến “người cầm súng”, ta ngay lập tức liên tưởng đến hình ảnh chiến sĩ, người lính trong khung cảnh chiến tranh. Hình ảnh này vốn gợi lên những ẩn dụ về trách nhiệm, nghĩa vụ bảo vệ tổ quốc. Sự xuất hiện của “súng” không chỉ mang ý nghĩa của chiến tranh, mà còn là biểu tượng của lòng dũng cảm, sự quyết tâm và tinh thần chiến đấu của con người trong thời khắc hiểm nguy. Song song, hình ảnh “lộc giắt đầy bên lưng” gợi nhớ đến vẻ đẹp của mùa xuân – hình ảnh “lộc” ở đây thường tượng trưng cho sự may mắn, sự sinh sôi, nảy nở của thiên nhiên. Sự kết hợp giữa “người cầm súng” và “lộc” tạo nên một mâu thuẫn hài hòa: chiến tranh và thiên nhiên, cái chết và sự sống cùng tồn tại, nhưng qua đó lại thổi hồn cho niềm tin rằng, ngay cả trong bối cảnh chiến tranh khốc liệt, sức sống của thiên nhiên vẫn không ngừng trỗi dậy, khẳng định sức mạnh của hy vọng.
Hình ảnh “người ra đồng” ở đây có thể được hiểu theo hai nghĩa. Một mặt, nó là hình ảnh của người lính sau những giờ phút chiến đấu, trở lại với cuộc sống thường nhật, tìm lại mối liên hệ với thiên nhiên, với cội nguồn. Mặt khác, “người ra đồng” cũng là biểu hiện của người nông dân – những người lao động cần mẫn gắn bó với mảnh đất quê hương. “Lộc trải dài nương mạ” càng làm nổi bật vẻ đẹp mộc mạc, giản dị của vùng quê Việt Nam, với những cánh đồng lúa chín bát ngát, là biểu tượng của sự sung túc, của mùa màng bội thu. Qua đó, tác giả đã khéo léo gợi mở một mối liên hệ mật thiết giữa chiến tranh và cuộc sống. Dù cuộc sống đang chìm trong bóng tối của chiến tranh, hình ảnh mùa xuân vẫn hiện hữu, khẳng định sức sống mãnh liệt, như một lời khẳng định rằng sự sống luôn chiến thắng cái chết, và hy vọng luôn là ánh sáng dẫn lối trong những thời khắc đen tối nhất.
Những từ ngữ “hối hả” và “xôn xao” đã tạo nên một không khí náo nhiệt, sôi động. Đây không chỉ là cảm nhận về nhịp sống của mùa xuân mà còn là sự phản chiếu tâm trạng của con người trong thời đại chiến tranh. Dù chiến sự có thể mang lại những mất mát to lớn, nhưng lại không làm cho tinh thần sống, niềm tin vào tương lai của con người bị khuất phục. Sự “hối hả”, “xôn xao” ở đây thể hiện rõ nét tinh thần quyết chiến, sự hối thúc của thời cuộc, nơi mà mỗi khoảnh khắc, mỗi giây phút đều quý giá. Cùng với hình ảnh của mùa xuân – mùa của sự khởi đầu mới – tác giả như đang nhấn mạnh rằng, ngay cả trong hoàn cảnh gian khổ, đời sống vẫn luôn tràn đầy năng lượng, luôn có những phút giây bừng sáng, đầy hy vọng và hứa hẹn.
Hình ảnh những người nông dân, dù trải qua bao khó khăn, gian khổ trong công việc đồng áng, vẫn miệt mài vun đắp cho mảnh đất quê hương đã trở thành biểu tượng cho sức mạnh, nghị lực và lòng kiên trì. Cái đẹp của mùa xuân không chỉ là sắc màu rực rỡ của thiên nhiên mà còn là sự bền bỉ, nỗ lực không ngừng nghỉ của con người trong cuộc sống. Qua đó, Thanh Hải đã ca ngợi sức sống mãnh liệt của con người, biến những khó khăn thành động lực để vươn lên, để sống và cống hiến cho tổ quốc. Nhà văn không chỉ đơn thuần là người ghi lại hiện thực, mà còn là người thổi hồn, tạo ra những hình ảnh nghệ thuật sống động để khơi gợi niềm tin, khát khao sống và lòng yêu nước của con người. Nét chữ của Thanh Hải mở ra cho người đọc một xứ sở của cái đẹp đầy nghị lực và khát vọng, nơi mà mỗi người đều có thể tìm thấy động lực để sống và cống hiến, bất chấp hoàn cảnh khó khăn của thời cuộc.
Bên cạnh cái đẹp của lao động, tác phẩm còn thể hiện rõ nét khát khao, ước mơ và lòng yêu đời của người nghệ sĩ. Thanh Hải khắc họa hình ảnh con người với tâm hồn tràn đầy đam mê, sẵn sàng hy sinh để theo đuổi ước mơ, để góp phần vào công cuộc xây dựng đất nước.
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hoà ca
Một nốt trầm xao xuyến.
Hình ảnh “con chim hót” từ lâu đã được xem là biểu tượng của sự tự do, niềm vui và lời ca ngợi của thiên nhiên. Chim với tiếng hót trong trẻo không chỉ báo hiệu sự khởi đầu của một ngày mới mà còn gợi lên hình ảnh của niềm tin, hy vọng và khả năng vượt qua khó khăn. Cách nói “ta làm” nhấn mạnh chủ động, sáng tạo và khả năng biến hóa của con người. Không chỉ dừng lại ở việc chiêm ngưỡng vẻ đẹp thiên nhiên, tác giả khẳng định rằng chính bản thân mình cũng có thể trở thành nguồn cảm hứng, có thể hóa thân thành vẻ đẹp ấy qua tiếng hót, qua sự sống động của hình ảnh con chim. Hoa từ lâu được liên tưởng đến vẻ đẹp, sự tinh khiết và sự dịu dàng. Một cành hoa không chỉ là biểu tượng của sự tươi mới, của sự nở rộ của cuộc sống mà còn là biểu hiện của tình yêu, của sự chia sẻ những giá trị tốt đẹp. Sự lặp lại “ta làm” ở đây cho thấy khả năng biến hóa của con người thành những hình ảnh thiên nhiên, khẳng định rằng mỗi cá nhân đều có thể trở thành một phần của vẻ đẹp tự nhiên, góp phần tô điểm cho bức tranh của cuộc đời. Hình ảnh “cành hoa” cũng gợi ý về sự mong manh, tinh tế nhưng lại có sức mạnh lan tỏa, mang lại cảm giác ấm áp cho tâm hồn người thưởng thức. Tác giả đã khéo léo sử dụng các biểu tượng thiên nhiên để minh họa cho sức mạnh của sự sáng tạo và khả năng tự do biến hóa của con người trong vũ trụ nghệ thuật. Mỗi hành động “ta làm” không chỉ là sự thể hiện của cá nhân mà còn là lời khẳng định rằng, dù nhỏ bé đến đâu, mỗi người cũng có thể góp phần tạo nên một “hoà ca” đầy sống động, nơi mà mỗi nốt nhạc – dù trầm hay cao – đều có sức mạnh làm lay động trái tim và nuôi dưỡng tâm hồn.
Qua từng câu thơ, ta cảm nhận được niềm tin mãnh liệt vào tương lai, niềm tự hào về truyền thống văn hóa dân tộc và khát vọng hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn. Sự cống hiến ấy được thể hiện qua những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa, là minh chứng cho tình yêu cuộc sống và tinh thần chiến đấu không ngừng nghỉ của con người
Không chỉ dừng lại ở nội dung, tác phẩm Mùa xuân nho nhỏ còn chói sáng nhờ nghệ thuật hình thức độc đáo, khiến cho cái đẹp được truyền tải một cách tinh tế và sâu sắc hơn. Thanh Hải đã sử dụng ngôn từ một cách tài tình để tạo nên những hình ảnh thơ mộng, giàu tính gợi cảm. Mỗi câu thơ như được chăm chút tỉ mỉ, mang theo nhịp điệu nhẹ nhàng mà sâu lắng, khiến người đọc như lạc vào một không gian đầy màu sắc của cảm xúc. Hình ảnh mùa xuân được xây dựng qua những biểu tượng quen thuộc như cánh đồng lúa, những cánh hoa tươi thắm và ánh nắng ấm áp không chỉ gợi nhớ về vẻ đẹp thiên nhiên mà còn khắc họa nét đẹp tâm hồn của con người – sự hy sinh, kiên trì và tình yêu cuộc sống.
Điểm đặc biệt của Mùa xuân nho nhỏ chính là sự giao thoa giữa nội dung và hình thức, giữa cái đẹp của tự nhiên và cái đẹp của ngôn từ. Thanh Hải không chỉ dừng lại ở việc mô tả cảnh sắc mà còn truyền tải thông điệp sâu sắc về nhân sinh quan, về ý nghĩa của sự cống hiến và lòng yêu nước. Nhờ đó, tác phẩm đã tạo ra một hiệu ứng thẩm mỹ mạnh mẽ, kích thích độc giả không chỉ nhìn thấy mà còn cảm nhận được những rung động nội tâm, những giá trị nhân văn sâu sắc. Cấu trúc của Mùa xuân nho nhỏ được xây dựng chặt chẽ, từ cách mở đầu đầy gợi mở cho đến phần cao trào của cảm xúc, tất cả đều mang đến cho người đọc cảm giác hài hòa và trọn vẹn. Tình huống được xây dựng hợp lý, các hình ảnh được sắp đặt khéo léo tạo nên một dòng chảy tự nhiên của cảm xúc, từ đó giúp người đọc dễ dàng hòa nhập vào “xứ sở của cái đẹp”. Sự trau chuốt trong cách dùng từ, cách đặt hình ảnh không chỉ giúp tác phẩm trở nên sinh động mà còn làm tăng thêm sức hút của nó, khiến cho người đọc mỗi khi lật trang thơ lại như được tiếp thêm sức mạnh, niềm tin và khát khao sống.
Có thể khẳng định rằng tác phẩm Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải là một minh chứng sống động cho nhận định “Niềm vui của nhà văn chân chính là được làm người dẫn đường đến xứ sở của cái đẹp”. Cái đẹp trong tác phẩm không chỉ được thể hiện qua những hình ảnh nội dung đầy ấm áp của thiên nhiên và con người mà còn được tôn vinh nhờ nghệ thuật hình thức độc đáo, tinh tế. Qua đó, tác phẩm đã mở ra cho người đọc một chân trời mới, nơi mà những giá trị sống cao đẹp được khắc họa và tôn vinh, góp phần nuôi dưỡng tâm hồn và truyền cảm hứng cho cuộc sống. Vẻ đẹp của tự nhiên và con người, được gói gọn trong từng nét chữ, từng hình ảnh của Mùa xuân nho nhỏ, như một lời nhắc nhở rằng cuộc sống vốn dĩ đã chứa đựng biết bao điều kỳ diệu và tuyệt vời. Đó là cái đẹp của lao động, của sự kiên trì, của khát khao sống và cống hiến, cũng như của lòng yêu nước, được đưa lên tầm cao mới qua nghệ thuật sáng tác của nhà văn. Chính sự giao hòa giữa nội dung và hình thức ấy đã giúp tác phẩm không chỉ đơn thuần là những câu thơ mà còn trở thành cầu nối dẫn dắt người đọc khám phá “xứ sở của cái đẹp” – một nơi nuôi dưỡng tâm hồn, mở rộng tầm nhìn và thắp sáng niềm tin vào một tương lai tươi sáng.
Như vậy, yêu cái đẹp của văn chương cũng chính là yêu tấm lòng, khát khao cống hiến và niềm tin vào cuộc sống của những người nghệ sĩ. Họ là những kỹ sư tâm hồn, đốt cháy mình để thắp lên ánh sáng, mang lại niềm vui và dẫn dắt chúng ta đến bến bờ của xứ sở cái đẹp. Mỗi tác phẩm, mỗi hình ảnh nghệ thuật mà họ tạo ra chính là lời cam kết rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu khó khăn, thử thách, vẻ đẹp và giá trị nhân văn luôn tồn tại và lan tỏa, giúp con người sống tốt hơn, yêu đời hơn và trân trọng những điều cao đẹp nhất của cuộc sống. Qua đó, chúng ta càng hiểu rõ hơn tầm quan trọng của vai trò nhà văn – không chỉ là người kể chuyện, mà còn là người mở ra những cánh cửa kỳ diệu, dẫn dắt người đọc khám phá những giá trị tinh thần, đến với xứ sở của cái đẹp. Và trong hành trình ấy, Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải là một minh chứng sinh động, là lời nhắc nhở rằng, bất kể thời gian có trôi đi bao lâu, cái đẹp của tự nhiên, của con người và của văn chương sẽ mãi là nguồn sống bất tận, giúp chúng ta vượt qua mọi thử thách, hướng tới một cuộc sống tốt đẹp và ý nghĩa hơn.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin