Phân tích nhân vật tôi trong truyện ngắn Quê hương của Đào Quốc Thịnh
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Trong truyện ngắn Quê hương của Đào Quốc Thịnh, nhân vật “tôi” hiện lên không chỉ như một đứa trẻ thành phố về quê lần đầu mà còn là biểu tượng cho hành trình thức tỉnh, nhận ra vẻ đẹp chân thành và thiêng liêng của tình thân, tình quê - những giá trị tưởng như nhỏ bé nhưng lại lấp lánh trong ký ức mỗi con người. Qua dòng hồi tưởng mượt mà và cảm xúc, nhân vật “tôi” đã có sự chuyển biến sâu sắc về nhận thức, từ cái nhìn phiến diện, hời hợt đến sự thấu hiểu và yêu thương. Chính hành trình nội tâm ấy đã làm nên chiều sâu xúc động cho tác phẩm.
Ngay từ những dòng đầu tiên, “tôi” hiện lên như một học sinh thành phố được cô giáo khen ngợi vì bài văn tả quê hương chân thực và cảm động. Nhưng câu chuyện bắt đầu mở ra khi cô giáo bất ngờ hỏi vì sao một đứa trẻ thành phố lại có thể viết được như thế. Câu trả lời bất ngờ “bà em giúp em ạ” mở ra cả một không gian hồi tưởng về mùa hè năm ấy, mùa hè của một cuộc trở về đầy xúc động và đổi thay.
Ấn tượng ban đầu của “tôi” về quê nội là sự thất vọng. Là đứa trẻ lớn lên trong tiện nghi của thành phố, “tôi” ngỡ ngàng trước con đường làng lầy lội, những mái nhà tranh thấp tè và cả mùi bùn đất ngai ngái. Sự thất vọng ấy còn thể hiện ở những phản ứng rất thật và rất con trẻ: chê canh cua “nhạt lắm, lại hoi hoi”, nhăn mặt vì “miếng thịt mỡ”. Trong khoảnh khắc ấy, “tôi” là hình ảnh đại diện cho một bộ phận những đứa trẻ hiện đại - quen sống trong đầy đủ, tiện nghi nên thiếu đi sự trân trọng những điều mộc mạc, bình dị.
Nhưng bước ngoặt của câu chuyện đến trong một đêm trăng rằm, khi “tôi” ngồi nhặt khoai cùng bà. Chính những lời kể dịu dàng của bà, những câu chuyện chan chứa tình yêu thương và ký ức, đã lặng lẽ len vào trái tim non trẻ của “tôi”. Bà kể về bố - người từng lớn lên từ nơi này, về những ngày tháng nuôi nấng, ẵm bồng, về ánh trăng quê rực rỡ và yên bình. Những câu nói mộc mạc của bà như: “Nếu cháu cứ ở Hà Nội mãi, sẽ chẳng bao giờ biết được ánh trăng ở quê đẹp như thế nào đâu” không chỉ đơn thuần là một lời tâm tình mà còn là lời đánh thức sâu sắc cảm xúc trong lòng người cháu nhỏ.
Khoảnh khắc “tôi” nắm chặt tay bà và thốt lên: “Bà ơi! Trăng ở quê đẹp thật bà ạ!” chính là thời điểm đánh dấu sự thay đổi trong cảm nhận. “Tôi” lúc này đã không còn là một đứa trẻ thành thị lạnh lùng và xa cách. “Tôi” đã mở lòng, đã rung động trước vẻ đẹp của quê hương - vẻ đẹp không nằm ở hình thức bên ngoài mà ở chiều sâu của cảm xúc, trong ánh trăng rằm gợi nhớ, trong giọng kể dịu dàng, trong tình bà cháu ấm áp.
Sự trưởng thành của nhân vật “tôi” còn thể hiện rõ nét hơn ở phần kết truyện - sau mùa hè năm ấy, bà đã ra đi mãi mãi. Nhưng ký ức về bà, về một quê hương xưa cũ, về ánh trăng, lũy tre và tình yêu thương chân thành vẫn ở lại trong tâm hồn. Dù quê giờ đã khác, đã “chẳng còn một tý dấu vết nào của ngày xưa nữa”, nhưng “tôi” vẫn luôn nhớ và viết về quê bằng tất cả niềm thương nhớ đong đầy. Câu văn khép lại “chính bà đã làm xanh mãi ước mơ của tôi” là một hình ảnh giàu chất thơ, đọng lại dư vị lắng sâu trong lòng người đọc.
Có thể nói, nhân vật “tôi” là điểm sáng nổi bật trong truyện ngắn Quê hương. Qua hành trình nhận thức và thay đổi của một đứa trẻ, tác giả đã gửi gắm thông điệp nhân văn sâu sắc: những điều thiêng liêng nhất đôi khi lại đến từ điều bình dị nhất - một bữa cơm quê, một ánh trăng rằm, một lời kể ân cần của người bà đã già. Và quê hương, dù nghèo nàn hay đổi thay, vẫn luôn là nơi neo đậu ký ức và tâm hồn con người.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Đáp án:Trong truyện ngắn "Quê hương" của Đào Quốc Thịnh, nhân vật "tôi" được xây dựng với những đặc điểm tâm lý và tính cách cụ thể, thể hiện một cách sâu sắc tâm tư của người xa quê hương. Nhân vật "tôi" thường xuyên sống trong những hoài niệm về quê hương. Những kỷ niệm về nơi mình đã lớn lên, những phong cảnh xung quanh, những hình ảnh thân quen và con người gắn bó tạo nên một nỗi nhớ nhung da diết. Điều này không chỉ thể hiện tình yêu quê hương mà còn là cảm giác mất mát, trống trải khi xa cách. Tôi là nhân vật luôn tìm kiếm giá trị bản sắc văn hóa quê hương. Qua những kỷ niệm và hình ảnh được hồi tưởng, nhân vật bộc lộ rõ sự trân trọng với truyền thống, phong tục tập quán của quê mình. Điều này khẳng định được tầm quan trọng của quê hương trong việc hình thành nhân cách và bản sắc của mỗi con người.Nỗi đau bị xa quê hương khiến nhân vật "tôi" luôn khao khát trở về. Những cuộc sống hiện tại không thể lấp đầy khoảng trống của quê hương trong tâm hồn anh. Nhân vật thể hiện mong muốn được trở về, tiếp xúc với cội nguồn, điều này thể hiện sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại."Tôi" trong truyện cũng là một nhân vật tự vấn sâu sắc về những ý nghĩa của cuộc sống, về quê hương và tình yêu thương gia đình. Mỗi suy nghĩ, mỗi cảm xúc đều mang tính chất chiêm nghiệm, giúp người đọc hiểu rõ hơn những mâu thuẫn trong tâm hồn nhân vật.Nhân vật không chỉ là hình ảnh của một cá nhân mà còn là biểu tượng cho nhiều người khác có hoàn cảnh tương tự. Sự đồng cảm, sẻ chia về nỗi nhớ quê hương, khát vọng trở về của nhân vật "tôi" mang đến cho người đọc những cảm xúc rất thật, gần gũi và kết nối sâu sắc. Tổng kết lại, nhân vật "tôi" trong tác phẩm "Quê hương" của Đào Quốc Thịnh là một hiện thân sống động cho tình yêu quê hương, nỗi nhớ, và khát vọng trở về. Qua những trải nghiệm và tâm tư của nhân vật, tác giả đã khắc họa một cách tinh tế nỗi đau và sức mạnh của tình cảm, từ đó làm nổi bật giá trị của quê hương trong tâm hồn mỗi con người.
Giải thích các bước giải:
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin