Câu 1. Chỉ ra dấu hiệu để nhận diện sự xuất hiện của nhân vật trữ tình trong bài thơ.
Câu 2. Xác định hình ảnh trung tâm để triển khai mạch cảm xúc của bài thơ.
Câu 3. Lí giải vì sao các câu thơ sau không mắc lỗi câu mơ hồ:
Hoa lay ơn góc vườn xưa còn nhớ
Mà thấy người cành lá khẽ lung lay…
Câu 4. Nêu rõ mạch vận động cảm xúc của nhân vật trữ tình trong bài thơ.
Câu 5. Từ nội dung bài thơ, anh/chị hãy bày tỏ suy nghĩ về giá trị của những cống hiến thầm lặng trong cuộc đời.
Câu 1 (2,0 điểm)
Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) phân tích hình ảnh các loài hoa trong bài thơ trong phần Đọc hiểu.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Câu 1:
Nhân vật trữ tình xuất hiện thông qua đại từ nhân xưng “tôi” ở câu đầu tiên:
"Một ngày đường từ miền đất trung du / Tôi chỉ gặp bụi bay và nắng gắt".
Ngoài ra, cách bộc lộ cảm xúc trực tiếp như: “bỗng vui mừng”, “chợt thấy lạc”, “anh đừng hỏi”… cũng là dấu hiệu cho thấy sự hiện diện của nhân vật trữ tình.
Câu 2:
Hình ảnh trung tâm là các loài hoa dại trên dãy Hoàng Liên. Chúng được miêu tả với nhiều trạng thái khác nhau: hoa nếp vàng, hoa diệp vàng, hoa sim tím, hoa mọc dưới chân người. Những loài hoa này chính là biểu tượng của những con người âm thầm, giản dị nhưng kiên cường.
Câu 3:
Câu thơ:
"Hoa lay ơn góc vườn xưa còn nhớ / Mà thấy người cành lá khẽ lung lay…"
Không mắc lỗi mơ hồ vì:
Trong câu đầu, “hoa lay ơn” là chủ ngữ, còn “góc vườn xưa còn nhớ” là vị ngữ, thể hiện sự nhân hóa. Trong câu thứ hai, “người” là tân ngữ của động từ “thấy”, còn “cành lá khẽ lung lay” bổ sung ý nghĩa, tạo hình ảnh vừa thực vừa mang tính tượng trưng. Cấu trúc ngữ pháp của câu rõ ràng, đồng thời có tính nghệ thuật cao.
Câu 4:
- Mở đầu: Nhân vật trữ tình đi qua vùng đất trung du, cảm nhận sự khô cằn, nắng gắt.
- Phát triển: Bất ngờ khi nhìn thấy những loài hoa dại mọc lên kiên cường giữa thiên nhiên.
- Cao trào: Cảm nhận được vẻ đẹp bình dị nhưng mạnh mẽ của những loài hoa.
- Kết thúc: Suy ngẫm về giá trị của những điều âm thầm, lặng lẽ trong cuộc sống.
Câu 5:
Những bông hoa dại trong bài thơ tượng trưng cho những con người bình dị, không phô trương nhưng vẫn lặng lẽ làm đẹp cho đời. Trong cuộc sống, có nhiều người âm thầm cống hiến mà không cần được tán dương hay ghi nhận. Họ là những người lao động cần cù, những nhà khoa học miệt mài nghiên cứu, hay thậm chí là những người mẹ, người thầy vẫn ngày ngày đóng góp cho thế hệ tương lai. Sự cống hiến thầm lặng ấy tạo nên giá trị bền vững, đáng trân trọng hơn cả những điều hào nhoáng, phù phiếm.
VIẾT:
Những loài hoa trong bài thơ của Xuân Quỳnh không phải những bông hoa kiêu sa được trồng trong vườn, mà là hoa dại – mọc lên giữa thiên nhiên hoang sơ, bất chấp nắng gió. Hình ảnh hoa nếp vàng, hoa diệp vàng, hoa sim tím, hoa mọc dưới chân người không chỉ là những nét chấm phá về cảnh vật mà còn mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc. Những bông hoa ấy khiêm nhường, giản dị, nhưng lại kiên cường, mạnh mẽ, giống như những con người thầm lặng, không màng danh lợi nhưng vẫn âm thầm cống hiến. Tác giả khẳng định: "Những hoa này chỉ hoa dại mà thôi", nhấn mạnh vẻ đẹp của sự vô danh, của những điều nhỏ bé mà đáng trân quý. Hình ảnh các loài hoa không chỉ tạo nên bức tranh thiên nhiên sống động mà còn truyền tải tư tưởng nhân văn sâu sắc: Giá trị đích thực không nằm ở sự phô trương mà ở sự bền bỉ, lặng lẽ cống hiến. Đây chính là thông điệp mà Xuân Quỳnh muốn gửi gắm qua bài thơ đầy chất trữ tình và suy tư.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin