

tả cô giáo ( hoặc thầy giáo ) đã từng dạy em mà em yêu quý nhất
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đáp án:
Trong suốt những năm tháng cắp sách đến trường, em đã may mắn được học với nhiều thầy cô giáo tận tâm, nhưng người để lại trong em ấn tượng sâu sắc nhất chính là thầy giáo dạy Toán năm lớp 4 - thầy Minh. Thầy không chỉ là một người thầy mẫu mực, tận tụy mà còn như một người cha hiền từ, luôn quan tâm, yêu thương học sinh. Những bài giảng của thầy không chỉ giúp em hiểu rõ hơn về môn Toán mà còn dạy em nhiều bài học quý giá về cuộc sống.
Thầy Minh năm nay đã 46 tuổi, có dáng người hơi thấp nhưng trông rất phúc hậu. Thầy có nước da trắng trẻo, lúc nào cũng tươi tắn, tạo cảm giác dễ gần. Khuôn mặt tròn, trán ngắn, mũi thấp và khuôn miệng nhỏ luôn nở nụ cười hiền lành. Hai má của thầy căng đầy, hồng hào, khiến ai nhìn cũng có cảm giác ấm áp.
Đôi mắt của thầy rất đặc biệt – to, sáng ngời và luôn ánh lên sự dịu dàng. Mỗi khi thầy nhìn học sinh, ánh mắt ấy như truyền đi một tình cảm ấm áp, bao dung, chẳng khác nào ánh mắt của một người cha hiền từ đang quan sát con mình. Những lúc thầy chăm chú chấm bài hay giảng bài, thầy thường đeo một chiếc kính cận gọng đen khá dày, khiến thầy trông càng tri thức và đáng kính hơn.
Phong cách ăn mặc của thầy rất giản dị, lúc nào cũng là những chiếc áo sơ mi phẳng phiu, kết hợp với quần tây tối màu và đôi giày da đen bóng. Trông thầy lúc nào cũng gọn gàng, lịch sự nhưng không hề cầu kỳ. Đặc biệt, thầy luôn mang theo một chiếc ba lô màu đen, bên trong đựng laptop, sách vở, một hộp thước kẻ bằng gỗ và sổ sách. Chiếc ba lô ấy dường như đã trở thành một phần không thể thiếu trong hình ảnh của thầy.
Điều em yêu quý nhất ở thầy Minh không chỉ là sự tận tâm trong giảng dạy mà còn là tính cách hiền lành, gần gũi và luôn hết lòng vì học sinh. Thầy rất yêu thương chúng em, lúc nào cũng quan tâm đến từng học sinh trong lớp. Nếu có bạn nào học yếu, thầy sẽ sẵn sàng giảng đi giảng lại để bạn ấy hiểu bài. Khi giảng bài, thầy không bao giờ vội vàng mà luôn chậm rãi, tỉ mỉ. Những bài học khó, thầy thường giảng hai đến ba lần để đảm bảo tất cả học sinh đều nắm được kiến thức.
Dù là giáo viên nhưng thầy chưa bao giờ quát mắng nặng lời với bất cứ học sinh nào. Những lúc chúng em mắc lỗi, thầy không trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, giúp chúng em hiểu sai lầm của mình. Thầy có một cách giáo dục rất đặc biệt – luôn dùng tình cảm để cảm hóa học sinh. Chính vì thế, dù lớp có nhiều bạn nghịch ngợm, nhưng ai cũng yêu quý và kính trọng thầy.
Thầy Minh không hề cổ hủ hay quá nghiêm khắc, mà trái lại, thầy rất thân thiện và hòa đồng. Thầy thường kể cho chúng em nghe những câu chuyện về gia đình, đặc biệt là về con gái của thầy. Mỗi khi nghe thầy kể về con gái, giọng thầy trở nên trìu mến và ánh mắt thầy ánh lên niềm tự hào. Những câu chuyện của thầy không chỉ giúp chúng em hiểu thêm về cuộc sống mà còn khiến thầy trở nên gần gũi hơn với học sinh.
Một điều thú vị nữa về thầy Minh là thầy rất thích ăn bánh Chocopie. Trong ba lô của thầy lúc nào cũng có vài chiếc bánh, và thầy sẵn sàng chia sẻ với chúng em mỗi khi thấy ai đó mệt mỏi hay buồn bã. Hành động nhỏ nhưng đầy ấm áp ấy khiến thầy lúc nào cũng được học sinh yêu mến.
Không chỉ là một người thầy tận tâm, thầy Minh còn là một đồng nghiệp tốt bụng. Thầy luôn sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm giảng dạy với các thầy cô trẻ, giúp họ nhanh chóng thích nghi với công việc giảng dạy. Dù bận rộn, thầy vẫn dành thời gian trò chuyện, lắng nghe những tâm tư của đồng nghiệp, tạo nên một môi trường làm việc vui vẻ và đoàn kết.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng có những kỷ niệm vẫn in đậm trong tâm trí em như mới ngày hôm qua. Trong số những ký ức đẹp về thầy Minh, có một lần khiến em nhớ mãi, không chỉ vì sự tận tâm của thầy mà còn vì bài học ý nghĩa mà thầy đã dạy cho em và cả lớp.
Hồi đó, em là một học sinh khá nhút nhát, không giỏi giao tiếp và rất sợ phát biểu trước lớp. Dù em học Toán khá tốt nhưng mỗi lần thầy gọi lên bảng, tim em lại đập nhanh, tay chân run rẩy, không dám nhìn thầy hay các bạn. Thầy Minh chắc hẳn đã nhận ra điều đó, nhưng thầy không hề ép buộc mà luôn nhẹ nhàng động viên em.
Một ngày nọ, trong giờ kiểm tra miệng, thầy gọi em lên bảng giải một bài toán khó. Em đứng lên mà đầu óc trống rỗng, tay cầm viên phấn nhưng không thể viết nổi một chữ. Cả lớp im lặng, chỉ có tiếng quạt trần quay đều đều. Em lo lắng đến mức mắt bắt đầu cay cay, chỉ muốn chạy về chỗ ngồi.
Nhưng đúng lúc ấy, thầy Minh bước đến bên cạnh em, nhẹ giọng nói:
— “Không sao đâu, cứ từ từ. Cô bé này giỏi lắm mà, đừng sợ nhé.”
Giọng thầy ấm áp đến lạ. Thầy không thúc giục mà kiên nhẫn chờ đợi. Sau vài giây trấn tĩnh, em nhớ lại cách làm và bắt đầu viết từng bước lên bảng. Khi hoàn thành bài giải, em quay lại nhìn thầy, tim vẫn đập nhanh nhưng ánh mắt thầy đầy sự động viên.
Thầy Minh mỉm cười và nói với cả lớp:
— “Thấy chưa, không có gì đáng sợ cả. Chỉ cần các em tin vào bản thân, mọi chuyện đều có thể làm được.”
Khoảnh khắc đó, em như được tiếp thêm sức mạnh. Em nhận ra rằng điều em sợ hãi không phải là bài toán, mà là chính sự tự ti của mình. Kể từ ngày hôm đó, em bắt đầu cố gắng thay đổi, tự tin hơn, chủ động hơn trong việc học.
Đó không chỉ là một lần kiểm tra miệng, mà là một bài học quan trọng về lòng tin và sự dũng cảm. Nếu không có thầy Minh kiên nhẫn và dịu dàng động viên, có lẽ em vẫn mãi là một cô bé sợ hãi khi đứng trước mọi người.
Dù bây giờ đã học lên lớp cao hơn, nhưng em vẫn luôn nhớ mãi giây phút ấy và thầm biết ơn thầy. Cảm ơn thầy Minh – người không chỉ dạy em kiến thức mà còn dạy em cách tin vào chính mình!
Đối với em, thầy Minh không chỉ là một người thầy mà còn là một tấm gương sáng về lòng nhân hậu và sự tận tụy. Những bài giảng, những lời dạy bảo của thầy không chỉ giúp em học tốt môn Toán mà còn dạy em cách sống, cách đối nhân xử thế. Dù sau này có đi đâu, làm gì, em vẫn sẽ luôn nhớ về thầy với tất cả lòng kính trọng và yêu thương. Em mong rằng thầy sẽ luôn khỏe mạnh, hạnh phúc và tiếp tục truyền cảm hứng cho nhiều thế hệ học sinh sau này.
`\color{blue}{Kazumi}`
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin