

I. Đọc hiểu (6.0 điểm)
Đọc truyện ngắn sau và thực hiện các yêu cầu:
Nhà tôi và nhà ông bà nội sát vách. Chiều nào đi học về, tôi cũng chạy sang nhà ông bà chơi. Vừa về đến ngõ, tôi đã cuống quýt nhảy từ gác-ba-ga xe đạp của mẹ chạy tót sang nhà ông.
Vừa tung tăng nhảy chân sáo qua cánh cổng bong tróc vữa, lộ từng mảng gạch xỉn màu, theo con ngõ song song hai bờ tường hoa rêu mốc chạy dài lọt thỏm giữa um tùm cây cối, tôi ríu rít: “Ông ơi, cháu đi học về rồi ạ!” Rồi tôi sà vào lòng ông và huyên thuyên đủ thứ chuyện ở trường, ở lớp.
Ông tôi là một thầy lang. Khoảnh sân nhỏ lô xô những nia, những sàng phơi lá cây thuốc. Tôi thường tò mò hỏi ông về mấy thứ lá khô vàng quắt queo hay những cành cây màu nâu sậm gầy đét được cắt nhỏ rồi say sưa ngước đôi mắt tròn to, đen láy nghe ông giải thích tường tận. Tôi lắng nghe như nuốt từng lời, mặc dù chẳng hiểu hết những điều ông nói. Cả ngày, ông cứ cặm cụi, tỉ mẩn nâng niu từng nhành lá, ngọn cây.
Khoảnh vườn trước cửa nhà trồng đủ thứ cây thuốc, từ những loài cây quen thuộc đến những loài ông phải lặn lội ở một vùng núi rừng xa xôi mới kiếm được. Ngày nào cũng nườm nượp người đến thăm khám và xin thuốc của ông. Ông chẳng bao giờ lấy tiền của bất cứ ai. Ông bảo: “Giúp đỡ người khác là dành phúc cho con cháu!”.
Ông rất nghiêm khắc. Ông bắt phải ngủ trưa, tôi thì len lén trèo cổng chạy ra ngoài ngõ chơi bịt mắt bắt dê, ném lon, bắn bi với mấy đứa bạn cùng xóm. Thấy tôi đang lăn lê, bò trườn trên ụ đất bên bờ mương um tùm bụi khoai nước, ông kéo về đánh đòn một trận. Đi học về, tôi làm nũng mẹ, đòi mua mấy thứ kẹo xanh đỏ, ô mai, kem mút, mẹ lại bị ông mắng vì nuông chiều con…
Nhưng ông rất thương tôi. Ông vội vã đạp xe đến trường, mang cho tôi hộp bút giữa trưa hè chao chát nắng khi tôi để quên ở nhà. Nắng đổ lửa lên vai áo sờn bạc và mồ hôi rịn ra trên vầng trán chằng chịt vết chân chim khi ông đón tôi. Ông ôm tôi vào lòng, chạy trong đêm, mặc gió, mặc mưa quất ràn rạt khi cơn bão lật tung mái nhà. Chiều chiều, ông múc nước giếng tắm cho tôi rồi chở tôi trên chiếc xe đạp già đi hóng gió dọc những con đường thơm mùi lúa chín. Tối bắc chõng ra sân, bóng trăng lồng vào miệng giếng rêu phong, ông kể cho tôi nghe chuyện ngày xưa đi bộ đội, về những vùng đất xa xôi mà tôi chỉ được thấy trên bản đồ.
Ngày ông mất, tôi không khóc. Có lẽ, nỗi đau quá lớn khiến tôi không thể bật ra thành tiếng khóc. Hối hận. Tôi đã không thể yêu thương ông nhiều như ông yêu thương tôi! Ông mất, giàn trầu không bên chái nhà mà ông trồng cho bà cũng lụi dần…
Câu 1. Truyện ngắn “Ông nội” được kể theo ngôi thứ mấy?
Câu 2. Nhân vật chính trong truyện ngắn trên là ai?
Câu 3. Câu văn sau có những từ láy nào?
Ông vội vã đạp xe đến trường, mang cho tôi hộp bút giữa trưa hè chao chát nắng khi tôi để quên ở nhà.
Câu 4. Những đặc điểm nào của người ông được khắc hoạ trong truyện ngắn trên?
Câu 5. Theo em, nhân vật “tôi” trong truyện đã thể hiện tình cảm, cảm xúc gì với người ông của mình?
Câu 6. Chủ đề của truyện ngắn “Ông nội” là gì?
Câu 7. Từ nỗi hối hận của nhân vật “tôi” trong truyện ngắn trên, em rút ra bài học gì cho bản thân? (Trả lời khoảng 3 - 5 dòng)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Câu `1`. Truyện ngắn "ông nội" được kể theo ngôi thứ nhất.
`⇒` Tác giả xưng "tôi".
Câu `2`. Nhân vật chính trong truyện ngắn trên là "tôi".
`⇒` Nhân vật "tôi" xuất hiện trong mọi hoàn cảnh, là nhân vật được nhắc đến nhiều nhất và cũng là nhân vật có mối quan hệ với các nhân vật khác.
Câu `3`. Những từ láy có trong câu văn là: "vội vã" , "chao chát".
Câu `4`. những đặc điểm của người ông được khắc hoạ trong truyện ngắn trên là:
- Ông tôi là một thầy lang.
- Cặm cụi, tỉ mỉ, nâng niu. (với những cái cây).
- Có trái tim nhân hậu (giúp đỡ người khác nhưng không lấy tiền).
- Nghiêm khắc. (với tôi khi tôi trốn ngủ trưa).
- Thương cháu của mình.
Câu `5`. Theo em, trong truyện , nhân vật "tôi" trong truyện đã thể hiện tình cảm với ông nội của mình như:
`+`) Không khóc khi ông mất - vì nỗi đau quá lớn khiến tôi không thể khóc ra thành tiếng, hối hận vì đã không yêu thương ông mình hơn.
`+`) Lắng nghe, thấu hiểu ông mỗi khi ông nhắc nhở, kể chuyện.
Câu `6`. Chủ đề của truyện ngắn "Ông nội" là: "Gia đình".
`⇒` Ngợi ca tình cảm gia đình, nói lên nỗi yêu thương sâu sắc giữa ông và cháu.
Câu `7`. Từ nỗi hối hận của nhân vật “tôi” trong truyện ngắn trên, em rút ra bài học cho bản thân là:
`-` Biết yêu thương người thân của mình nhiều hơn, qua đó trân trọng những giây phút quý giá khi được ở bên cạnh họ. Từ đó, em thêm kính yêu và trân trọng ôn bà, bố mẹ và người thân của mình hơn, đừng để lúc mất đi mới thấy nuối tiếc, hối hận.
Chúc bạn học tốt!
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Câu 1: Truyện ngắn “Ông nội” được kể theo ngôi thứ nhất.
Câu 2: Nhân vật chính trong truyện ngắn trên là ông nội của nhân vật “tôi”.
Câu 3: Trong câu văn, các từ láy là: vội vã, chao chát.
Câu 4: Những đặc điểm của người ông được khắc hoạ trong truyện:
Câu 5: Nhân vật “tôi” thể hiện tình cảm yêu thương, kính trọng và biết ơn sâu sắc đối với ông nội, đồng thời mang nỗi hối hận sâu sắc vì đã không thể yêu thương ông nhiều như ông đã yêu thương mình.
Câu 6: Chủ đề của truyện ngắn “Ông nội” là tình cảm gia đình thiêng liêng, đặc biệt là tình yêu thương, sự hy sinh của người ông dành cho cháu và sự trân trọng, hối tiếc khi yêu thương chưa được trao đi trọn vẹn.
Câu 7: Từ nỗi hối hận của nhân vật “tôi”, em rút ra bài học rằng chúng ta cần trân trọng và thể hiện tình yêu thương đối với những người thân yêu khi còn có thể. Hãy biết ơn, quan tâm, và dành thời gian cho gia đình vì thời gian không chờ đợi ai.
chúc bạn học tốt nhé !
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin