

Rượu đã tan lúc nào. Người về, người đi chơi đã vãn cả. Mị không biết, Mị vẫn ngồi trơ một mình giữa nhà. Mãi sau Mị mới đứng dậy, nhưng Mị không bước ra đường chơi, mà Mị từ từ bước vào buồng. Chẳng năm nào, A Sử cho Mị đi chơi Tết. Mị cũng chẳng buồn đi. Bấy giờ Mị ngồi xuống giường, trông ra cái cửa sổ lỗ vuông mờ mờ trăng trắng. Đã từ nãy, Mị thấy phơi phới trở lại, trong lòng đột nhiên vui sướng như những đêm Tết ngày trước. Mị trẻ lắm. Mị vẫn còn trẻ. Mị muốn đi chơi. Bao nhiêu người có chồng cũng đi chơi ngày Tết. Huống chi A Sử với Mị, không có lòng với nhau mà vẫn phải ở với nhau! Nếu có nắm lá ngón trong tay lúc này, Mị sẽ ăn cho chết ngay, chứ không buồn nhớ lại nữa. Nhớ lại, chỉ thấy nước mắt ứa ra. Mà tiếng sáo gọi bạn yêu vẫn lửng lơ bay ngoài đường:
Anh ném pao, em không bắt
Em không yêu, quả pao rơi rồi…
(Tô Hoài, Vợ chồng A Phủ)
Câu 1 (0,5 điểm). Nhân vật chính trong đoạn trích trên là ai?
Câu 2 (0,5 điểm). Xác định ngôi kể của đoạn trích?
Câu 3 (0,5 điểm). Xác định điểm nhìn trần thuật trong đoạn văn trên?
Câu 4 (1,5 điểm). Chỉ ra điểm nhìn trần thuật trong đoạn văn mà em vừa xác định ở câu 3. Cách tổ chức điểm nhìn trần thuật của nhà văn ở đây có gì đặc sắc?
Câu 5 (1,0 điểm): Chi tiết tiếng sáo xuất hiện cuối đoạn trích có ý nghĩa như thế nào trong việc diễn tả tâm lí nhân vật Mị?
Câu 6 (1,0 điểm): Từ đoạn trích trên, anh/chị có cảm nghĩ gì về người phụ nữ miền núi trong xã hội phong kiến xưa?
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Câu 1: Nhân vật chính trong đoạn trích là Mị.
Câu 2: Ngôi kể của đoạn trích là ngôi thứ ba.
Câu 3: Điểm nhìn trần thuật trong đoạn văn trên là người kể chuyện ở ngôi thứ ba, nhưng tập trung miêu tả tâm trạng, hành động của nhân vật Mị.
Câu 4 :Điểm nhìn trần thuật là ngôi kể thứ ba, nhưng người kể chuyện như hòa vào tâm tưởng của nhân vật Mị, miêu tả chi tiết diễn biến tâm lý của Mị từ trạng thái uể oải, buồn chán đến sự bừng tỉnh, khát khao được sống, được tự do. Cách tổ chức điểm nhìn trần thuật này rất đặc sắc, tạo nên sự chân thực, sống động cho diễn biến tâm lý nhân vật. Người đọc như được chứng kiến trực tiếp những biến chuyển nội tâm phức tạp của Mị, đồng cảm sâu sắc với số phận bi kịch của người phụ nữ này.
Câu 5: Chi tiết tiếng sáo xuất hiện cuối đoạn trích có ý nghĩa nhấn mạnh sự đối lập giữa thực tại tăm tối, đau khổ của Mị với khát vọng tự do, hạnh phúc cháy bỏng trong lòng cô. Tiếng sáo gợi nhớ về một cuộc sống tươi đẹp, mà Mị không bao giờ có được trong cuộc hôn nhân không tình yêu với A Sử. Âm thanh tiếng sáo như một lời nhắc nhở, một sự giằng xé nội tâm dữ dội của Mị, đẩy sự phản kháng của cô lên đến đỉnh điểm.
Câu 6: Từ đoạn trích, ta thấy người phụ nữ miền núi trong xã hội phong kiến xưa chịu nhiều bất hạnh, bị áp bức, bóc lột cả về thể xác lẫn tinh thần. Họ bị coi như những công cụ, không có quyền tự quyết định cuộc sống của mình. Mị là hình ảnh tiêu biểu cho số phận đau thương ấy, nhưng trong cô vẫn tiềm tàng sức sống mãnh liệt, khát vọng tự do cháy bỏng. Điều đó cho thấy, dù bị xã hội tàn bạo đè nén, người phụ nữ vẫn luôn hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin