

Đề số 3: Viết một đoạn văn nêu cảm nhận về nhân vật người anh trong đoạn trích sau:
Ở ngõ nhà tôi có một cây bạch đàn to, mỗi hôm ra ngóng bố mẹ tôi lại lấy mảnh trai cứa lên thân cây một vạch. Cho đến buổi chiều hôm ấy anh tôi đếm trên thân cây thấy vừa tròn mười lăm vạch. Chiều ấy khi trời đã tối hẳn, anh tôi đã dắt thắng út em vào nhà, tôi vẫn còn đúng nán lại nhìn một lần nữa phía con đường mòn. Tôi bồng hét lên sung sướng vì đã nhìn thấy bóng dáng thân quen của bố mẹ đang đi về phía chúng tôi. Buổi chiều muộn ấy là một buổi chiều tràn ngập niềm vui, thắng út em sà vào vòng tay, dụi dụi vào ngực mẹ như nó vẫn còn nhớ mùi hương của sữa. Anh cả vừa hát vừa nhảy chân sảo đi đằng sau. Bố công kênh tôi trên đôi vai đã gầy sợp đi vì vất vả. Tối ấy cả nhà trải chiếu ra giữa sân ngập tràn ánh trăng, mẹ lại hát ru em ngủ, bổ kể nốt câu chuyện cổ tích “Cây khế còn dang dở 15 ngày trước...
Rồi khi em út tôi bị ung nhọt mọc đầy người, bố mẹ lại một lần nữa gồng gánh niềm tin xuôi tàu về Hà Nội. Nhà chỉ còn hai anh em chăm nhau
nhưng vẫn không quên chiều chiều lại ra ngõ ngóng. Mấy đứa trẻ con trong xóm chơi bắn bi với tôi bị thua nên ghét tôi lầm, cứ chiều thấy anh em tôi ra ngõ là chúng lại xúm vào trêu rất ác: "Đồ mồ côi! Anh em nhà mồ côi bị bố mẹ bỏ rơi. Ê ồ! Ê ồ!" Tôi vừa gào khóc vừa nhặt đất đá ném lũ trẻ. Anh cả công tôi trên lưng đi về phía con đường mòn, chúng tôi cứ đi từ khi mặt trời bắt đầu xuống núi đến khi tôi mỏi mắt cũng không nhìn rõ hướng đi. Lúc ấy tôi khóc khán cả cố còn anh trai thì luôn miệng dỗ dành - Em gái ngoan nào, để anh cõng em đi tìm bố mẹ đi tìm em út nhé. Rồi mai anh đi hái quả đùm đũm chín mọng đỏ cho ăn nhé.
Đấy là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy ga tàu, hai đứa trẻ con công nhau đứng lọt thỏm giữa sân ga im ắng, khách xuống tàu đã về hết tự lúc nào. Anh tôi đứng lặng rất lâu, tôi thấy có vài giọt nước ấm rơi xuống đôi bàn tay đang bá vào cổ anh. Tôi biết là anh đang khóc, nhưng sau đó anh lại xốc tôi lên và cổng quay trở lại con đường mòn khi nãy.
Tôi không thể nhớ nổi có biết bao buổi chiều đã đi qua cuộc đời chúng tôi buồn bàng bạc như thế. Bởi em tôi bệnh rất nặng, phải mấy năm sau em mới thật sự khỏi bệnh. Trong lúc bố mẹ tôi gồng gánh trên đôi vai mình những gian nan, vất vả chạy chữa khắp nơi để cứu lấy sinh mạng em tôi, thì anh trai đã phải lớn lên trước tuổi để che chở, bao bọc thứ niềm tin nhỏ bé trong tôi. Từ tình yêu thương đó tôi lớn lên từng ngày một, tôi hiểu ra rằng những chuyến đi của bố mẹ có ý nghĩa lớn lao như thế nào, tôi cũng hiểu rằng anh cả là một người anh thật tuyệt vời. Lúc bố mẹ vắng nhà anh đã đứng vững, đã làm cái “nóc nhà" để che chở võ về và cả tha thứ cho bầy em bé nhỏ của mình.
Cho đến mãi sau này tôi cũng không bao giờ quên những buổi chiều anh trai tôi dắt tôi ra ngõ ngóng người thân trở về. Cây bạch đàn ở ngô đã bao lần thay vỏ, những vết khắc năm xưa đã không còn nữa nhưng vết khắc tuổi thơ thì vẫn luôn hân trong tâm trí chúng tôi. Để sau này khi dòng xoáy cuộc đời có cuốn chúng tôi về đâu đi nữa thì những buổi chiều ngang qua cuộc đời sẽ giúp tôi tìm về nguồn cội để biết yêu thương và được yêu thương thật nhiều trong vòng tay ấm áp của gia đình. (Theo tác giả Vũ Thị Huyền Trang, Ga tàu tuổi thơ, báo Tài hoa trẻ, số 750
ngày
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Lời Giải - Chúc bạn học tốt ~~
Người anh trong đoạn trích là một hình ảnh tiêu biểu của sự hy sinh và tình yêu thương gia đình. Dù còn nhỏ, anh đã sớm trưởng thành, trở thành chỗ dựa cho em gái trong những ngày bố mẹ vắng nhà. Anh cõng em đi trên con đường mòn để tìm bố mẹ, dỗ dành em bằng những lời yêu thương, đầy hy vọng. Trước những lời trêu chọc ác ý của lũ trẻ, anh kiên nhẫn che chở, bảo vệ em mình. Hành động khắc vạch lên thân cây bạch đàn để đếm ngày bố mẹ trở về thể hiện tấm lòng luôn mong nhớ, khát khao đoàn tụ. Sự hy sinh thầm lặng của anh, từ việc gánh vác trách nhiệm gia đình đến việc âm thầm rơi nước mắt tại sân ga, đã khắc sâu trong lòng người em những ký ức đẹp đẽ về tình anh em và tình cảm gia đình. Anh trai chính là người đã góp phần nuôi dưỡng tình yêu thương và sức mạnh tinh thần để em gái vượt qua những tháng ngày khó khăn.
Tự tin - Kỉ cương - Trách nhiệm ~~
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Trong đoạn trích, nhân vật người anh hiện lên với hình ảnh của một người anh cả đầy trách nhiệm, mạnh mẽ và giàu lòng yêu thương. Khi bố mẹ vắng nhà, anh không chỉ là người bảo vệ, che chở cho em gái mà còn gánh vác niềm tin, hy vọng của gia đình. Dù còn nhỏ tuổi, anh phải trưởng thành sớm, vượt qua những khó khăn để lo lắng cho em, từ việc dỗ dành, vỗ về trong những lúc khóc lóc, cho đến những buổi chiều đi ngóng trông bố mẹ trở về. Đặc biệt, hành động anh khóc trong sân ga khi nhìn thấy sự im lặng, vắng vẻ, cũng là một sự biểu hiện của tình cảm sâu sắc và tâm trạng nặng nề mà anh đang mang. Anh không chỉ là người anh bảo vệ em, mà còn là người mang lại cho em niềm hy vọng, niềm tin vào gia đình, cho dù cuộc sống đầy khó khăn. Chính tình cảm đó, sự kiên cường ấy đã tạo nên một hình ảnh người anh tuyệt vời trong lòng người em, và cũng là hình ảnh người anh đáng trân trọng trong mọi gia đình.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin