

Đề số 2: Viết một đoạn văn phân tích đoạn trích sau:
Ở ngõ nhà tôi có một cây bạch đàn to, mỗi hôm ra ngóng bố mẹ tôi lại lấy mảnh trai cứa lên thân cây một vạch. Cho đến buổi chiều hôm ấy anh tôi đếm trên thân cây thấy vừa tròn mười lăm vạch. Chiều ấy khi trời đã tối hẳn, anh tôi đã dắt thẳng út em vào nhà, tôi vẫn còn đúng nán lại nhìn một lần nữa phía con đường mòn. Tôi bồng hét lên sung sướng vì đã nhìn thấy bóng dáng thân quen của bố mẹ đang đi về phía chúng tôi. Buổi chiều muộn ấy là một buổi chiều tràn ngập niềm vui, thằng út em sà vào vòng tay, dụi dụi vào ngực mẹ như nó vẫn còn nhớ mùi hương của sữa. Anh cả vừa hát vừa nhảy chân sáo đi đằng sau. Bố công kênh tôi trên đôi vai đã gầy sọp đi vì vất vả. Tối ấy cả nhà trải chiếu ra giữa sân ngập tràn ánh trăng, mẹ lại hát ru em ngủ, bố kể nốt câu chuyện cổ tích "Cây khế" còn dang dở 15 ngày trước...
Rồi khi em út tôi bị ung nhọt mọc đầy người, bố mẹ lại một lần nữa gồng gánh niềm tin xuôi tàu về Hà Nội. Nhà chỉ còn hai anh em chăm nhau nhưng vẫn không quên chiều chiều lại ra ngõ ngóng. Mấy đứa trẻ con trong xóm chơi bắn bi với tôi bị thua nên ghét tôi lắm, cứ chiều thấy anh em tôi ra ngõ là chúng lại xúm vào trêu rất ác: "Đồ mồ côi! Anh em nhà mồ côi bị bố mẹ bỏ rơi. Ê Ồ! Ê Ồ!" Tôi vừa gào khóc vừa nhặt đất đá ném lũ trẻ. Anh cả cõng tôi trên lưng đi về phía con đường mòn, chúng tôi cứ đi từ khi mặt trời bắt đầu xuống núi đến khi tôi mỏi mắt cũng không nhìn rõ hướng đi. Lúc ấy tôi khóc khản cả cổ còn anh trai thì luôn miệng dỗ dành:
- Em gái ngoan nào, để anh cõng em đi tìm bố mẹ đi tìm em út nhé. Rồi mai anh đi hái quả đùm đũm chín mọng đỏ cho ăn nhé.
Đấy là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy ga tàu, hai đứa trẻ con công nhau đứng lọt thỏm giữa sân ga im ắng, khách xuống tàu đã về hết tự lúc nào. Anh tôi đứng lặng rất lâu, tôi thấy có vài giọt nước ấm rơi xuống đôi bàn tay đang bá vào cổ anh. Tôi biết là anh đang khóc, nhưng sau đó anh lại xốc tôi lên và cõng quay trở lại con đường mòn khi nãy. (Biên soạn: Nguyễn Thâm)
Tôi không thể nhớ nổi có biết bao buổi chiều đã đi qua cuộc đời chúng tôi buồn bàng bạc như thế. Bởi em tôi bệnh rất nặng, phải mấy năm sau em mới thật sự khỏi bệnh. Trong lúc bố mẹ tôi gồng gánh trên đôi vai mình những gian nan, vất vả chạy chữa khắp nơi để cứu lấy sinh mạng em tôi, thì anh trai đã phải lớn lên trước tuổi để che chở, bao bọc thứ niềm tin nhỏ bé trong tôi.
Từ tình yêu thương đó tôi lớn lên từng ngày một, tôi hiểu ra rằng những chuyến đi của bố mẹ có ý nghĩa lớn lao như thế nào, tôi cũng hiểu rằng anh cả là một người anh thật tuyệt vời. Lúc bố mẹ vắng nhà anh đã đứng vững, đã làm cái "nóc nhà" để che chở vỗ về và cả tha thứ cho bầy em bé nhỏ của mình.
Cho đến mãi sau này tôi cũng không bao giờ quên những buổi chiều anh trai tôi dắt tôi ra ngõ ngóng người thân trở về. Cây bạch đàn ở ngõ đã bao lần thay vỏ, những vết khắc năm xưa đã không còn nữa nhưng vết khắc tuổi thơ thì vẫn luôn hắn trong tâm trí chúng tôi. Để sau này khi dòng xoáy cuộc đời có cuốn chúng tôi về đâu đi nữa thì những buổi chiều ngang qua cuộc đời sẽ giúp tôi tìm về nguồn cội để biết yêu thương và được yêu thương thật nhiều trong vòng tay ấm áp của gia đình.
(Theo tác giả Vũ Thị Huyền Trang, Ga tàu tuổi thơ, báo Tài hoa trẻ, số 750 ngày
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Trong đoạn trích "Ga tàu tuổi thơ" của tác giả Vũ Thị Huyền Trang, hình ảnh cây bạch đàn và những vạch khắc trên thân cây là biểu tượng cho tình yêu thương, sự chờ đợi và hy vọng trong gia đình. Cây bạch đàn không chỉ là nơi để nhân vật "tôi" và anh trai đánh dấu những buổi chiều ngóng chờ bố mẹ trở về, mà còn là dấu ấn thời gian của những ký ức tuổi thơ gắn liền với sự đầm ấm và hạnh phúc gia đình. Khi bố mẹ vắng nhà, anh trai đã trở thành người bảo vệ, chăm sóc em gái, an ủi em trong những lúc khó khăn, thay bố mẹ gánh vác những trách nhiệm lớn lao. Sự hy sinh của anh trai, tình yêu thương vô bờ bến của bố mẹ đối với các con, tất cả đều hiện lên qua những chi tiết giản dị nhưng vô cùng sâu sắc. Cây bạch đàn và những vạch khắc trên thân cây chính là hình ảnh vĩnh cửu của tình cảm gia đình, dù thời gian có trôi đi, những ký ức về sự yêu thương và hy sinh vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí của những người con, làm nên sức mạnh để họ trưởng thành.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()

Đoạn trích trong tác phẩm "Ga tàu tuổi thơ" của Vũ Thị Huyền Trang là một bức tranh cảm động về tình yêu thương gia đình, đặc biệt là tình anh em trong những hoàn cảnh khó khăn. Câu chuyện về những buổi chiều ngóng trông bố mẹ về nhà của hai anh em, với hình ảnh cây bạch đàn là biểu tượng của thời gian, là một minh chứng sâu sắc cho tình cảm gắn bó và sự hy sinh trong gia đình. Qua đó, tác giả không chỉ tái hiện những kỷ niệm tuổi thơ đầy xúc cảm mà còn khắc họa những bài học về sự trưởng thành, kiên cường và tình yêu thương trong cuộc sống.
Cây bạch đàn trong đoạn trích là hình ảnh đầu tiên và cũng là hình ảnh xuyên suốt, tượng trưng cho sự đợi chờ, hy vọng của những đứa trẻ trong gia đình. Mỗi vạch khắc trên thân cây là một dấu mốc, một ngày tháng trôi qua khi bố mẹ vắng nhà, và là một phần của ký ức không thể nào quên trong cuộc đời các nhân vật. Việc "lấy mảnh trai cứa lên thân cây một vạch" không chỉ đơn thuần là hành động ghi nhớ, mà còn thể hiện niềm tin vào sự trở về của bố mẹ, vào sự ấm áp, hạnh phúc trong vòng tay gia đình. Cây bạch đàn không chỉ là một biểu tượng của thời gian trôi qua mà còn là một chứng nhân của tình yêu thương và sự hy sinh vô điều kiện trong gia đình. Tình anh em trong đoạn trích này được thể hiện rất sâu sắc qua hành động của người anh trai. Anh không chỉ là người anh trai bình thường mà là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho em gái, là người đứng vững trước khó khăn để che chở và bảo vệ em trong những lúc gia đình gặp thử thách. Mặc dù còn nhỏ tuổi, anh đã gánh vác trách nhiệm lớn lao khi bố mẹ phải ra ngoài chữa bệnh cho em út. Anh không chỉ giúp em vượt qua những giờ phút lo âu, chờ đợi mà còn là người động viên, an ủi em trong những lúc đau buồn, sợ hãi. Câu nói của anh khi dỗ dành em gái: "Em gái ngoan nào, để anh cõng em đi tìm bố mẹ đi tìm em út nhé," là minh chứng cho sự trưởng thành sớm của anh trai. Dù trong lòng có nỗi lo lắng và mệt mỏi, anh vẫn luôn miệng an ủi em gái, để em không cảm thấy cô đơn, sợ hãi. Tình cảm của người anh trai không chỉ là sự bảo vệ mà còn là sự hy sinh lớn lao. Anh trai đã dắt em gái ra ngõ ngóng trông bố mẹ mỗi chiều, dù biết rằng chẳng bao giờ họ về đúng giờ như mong đợi. Anh vẫn lặng lẽ gánh vác trách nhiệm chăm sóc em, dù trong lòng anh cũng có nỗi buồn và cảm giác bất lực. Khi nhìn thấy "ga tàu im ắng, khách xuống tàu đã về hết tự lúc nào," đây là khoảnh khắc đau lòng, là sự thất vọng khi những gì họ mong chờ không bao giờ trở thành hiện thực. Nhưng, dù thế, anh trai vẫn không từ bỏ, vẫn tiếp tục cõng em quay lại con đường mòn khi "mắt mỏi không nhìn rõ hướng đi." Đây là hình ảnh đầy xúc cảm về sự kiên trì và lòng yêu thương vô bờ bến của người anh trai, người đã trưởng thành trước tuổi, gánh vác trách nhiệm lớn trong gia đình. Hình ảnh bố mẹ vắng nhà và gia đình phải đối mặt với những khó khăn, thử thách trong cuộc sống, đặc biệt là khi em út bị bệnh nặng, càng làm nổi bật sự hy sinh thầm lặng của những người làm cha, làm mẹ. Dù không có mặt ở nhà, nhưng tình yêu của bố mẹ vẫn luôn hiện diện trong những suy nghĩ, hành động của các con. Mẹ, dù phải lo lắng cho sức khỏe của em út, vẫn không quên những buổi tối hát ru con ngủ, những câu chuyện cổ tích chưa kể hết. Bố, dù vất vả vì công việc, vẫn dành thời gian chăm sóc, an ủi các con khi cần thiết. Chính sự hy sinh và nỗ lực không ngừng của bố mẹ đã tạo nên nền tảng vững chắc cho các con, giúp họ vượt qua những thử thách trong cuộc sống.
Tuy nhiên, sự trưởng thành của nhân vật chính không chỉ đến từ tình yêu của bố mẹ mà còn từ sự vững vàng của anh trai. Anh đã học được cách yêu thương, bảo vệ và chia sẻ những khó khăn cùng em gái. Trong lúc khó khăn, anh trai trở thành chỗ dựa tinh thần, là người bảo vệ, che chở cho em gái dù chính anh cũng phải gánh vác nhiều nỗi lo riêng. Đoạn trích này không chỉ khắc họa hình ảnh một gia đình đầy yêu thương mà còn là bài học về sự trưởng thành qua thử thách, là sự cảm nhận sâu sắc về tình cảm gia đình và những gì nó mang lại cho mỗi con người. Cuối cùng, câu chuyện khép lại với hình ảnh cây bạch đàn, nơi "những vết khắc năm xưa đã không còn nữa nhưng vết khắc tuổi thơ thì vẫn luôn hằn trong tâm trí chúng tôi." Đây là một chi tiết rất sâu sắc, nhấn mạnh rằng dù thời gian có trôi qua, những ký ức tuổi thơ vẫn sẽ mãi ở lại trong mỗi con người. Những buổi chiều ngóng trông bố mẹ trở về, những ngày tháng khó khăn nhưng đầy tình yêu thương ấy sẽ luôn là những kỷ niệm quý giá, là nguồn động lực để mỗi người tìm về cội nguồn và yêu thương hơn trong cuộc sống.
Tóm lại, đoạn trích không chỉ là một câu chuyện về tình cảm gia đình, mà còn là bài học về tình yêu thương, sự hy sinh và trưởng thành trong cuộc sống. Tình cảm anh em, tình yêu của bố mẹ và sự trưởng thành của mỗi con người qua thử thách là những giá trị sâu sắc mà tác giả muốn gửi gắm. Những ký ức tuổi thơ, dù có thể phai mờ theo thời gian, nhưng sẽ luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người, giúp ta hiểu rằng yêu thương là sức mạnh lớn lao để vượt qua mọi khó khăn.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin