

Viết đoạn văn bàn luận về: văn học nhận thức đời sống ở mặt kỳ vĩ phi thường, tác phẩm sẽ xa vào lối tu hoành cuộc sống hoặc nhà văn chỉ nhìn cuộc sống ở khía cạnh bình thường xù xì thấp hèn làm cho tác phẩm bị méo mó xa vời bản chất cuộc sống.
Không chép mạng, nhanh giúp mình nha!️
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bài làm
Văn học có thể phản ánh đời sống theo những cách rất khác nhau, từ góc nhìn kỳ vĩ phi thường cho đến những chi tiết bình dị, xù xì, thấp hèn. Mỗi cách tiếp cận đều mang lại những giá trị riêng, nhưng nếu không được cân nhắc thấu đáo, tác phẩm có thể xa rời thực tế và làm méo mó bản chất cuộc sống. Khi nhà văn chỉ nhìn đời sống dưới góc độ kỳ vĩ phi thường, họ dễ dàng bị lạc vào những ảo tưởng, tô vẽ quá mức, khiến tác phẩm trở nên xa lạ với độc giả và mất đi tính hiện thực, khi không phản ánh đúng những khó khăn, bất công, hay nỗi đau thường nhật trong xã hội. Ngược lại, nếu chỉ chăm chú vào những mặt bình thường, xù xì, thấp hèn của cuộc sống mà bỏ qua vẻ đẹp, những khát vọng vươn lên, tác phẩm dễ bị rơi vào sự u ám, bi quan, không có khả năng truyền cảm hứng hay khai mở tâm hồn người đọc. Do đó, một tác phẩm văn học hoàn chỉnh cần phải biết dung hòa giữa cái cao cả và cái thấp hèn, giữa ánh sáng và bóng tối, để phản ánh đầy đủ và chân thực bản chất của đời sống con người.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Đáp án:
Giải thích các bước giải:
Văn học có thể phản ánh đời sống ở những mặt kỳ vĩ, phi thường, mang đến cho người đọc những trải nghiệm mới mẻ và cảm hứng sáng tạo. Tuy nhiên, nếu chỉ tập trung vào những yếu tố này mà bỏ qua những khía cạnh đời thường, giản dị của cuộc sống, tác phẩm sẽ dễ rơi vào lối tường thuật không thực tế, xa vời bản chất. Một tác phẩm quá chú trọng vào vẻ đẹp kỳ diệu của thế giới có thể làm người đọc cảm thấy thiếu thực tế, không gắn bó với cuộc sống hằng ngày. Ngược lại, nếu nhà văn chỉ nhìn đời sống qua khía cạnh bình thường, xù xì, thấp hèn mà không chú trọng đến vẻ đẹp và sự kỳ vĩ của cuộc sống, tác phẩm sẽ trở nên u ám, thiếu lạc quan và không thể tạo ra nguồn cảm hứng. Do đó, để tạo nên một tác phẩm văn học chân thật và có giá trị, nhà văn cần có cái nhìn toàn diện, không chỉ dừng lại ở những cái tầm thường hay những điều phi thường, mà phải biết kết hợp cả hai để phản ánh cuộc sống một cách sinh động, đa chiều và gần gũi với thực tế.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Văn học, với sứ mệnh phản ánh cuộc sống và con người, luôn được xem là chiếc gương phản chiếu đa dạng của thế giới xung quanh. Thế nhưng văn học ghi lại một cách cứng nhắc những sự kiện lịch sử hay tạc khắc thô sơ cảm xúc con người, mà nó xuất phát từ những quan sát tinh tế về cuộc sống qua nhiều góc độ, từ những cái vĩ đại, phi thường đến những điều bình dị, thường nhật. Tuy nhiên, nếu tác phẩm chỉ tập trung vào một trong hai mặt này – hoặc quá đắm chìm vào cái kỳ vĩ, phi thường, hoặc chỉ chú trọng vào cái bình thường, thấp hèn – sẽ dẫn đến sự lệch lạc trong cách thức nhận thức và tái hiện cuộc sống, từ đó làm méo mó bản chất của nó. Khi văn học chỉ nhìn cuộc sống ở mặt kỳ vĩ, phi thường, nó dễ rơi vào lối tu hoành, tô vẽ, thậm chí là phóng đại quá mức những khía cạnh tột cùng của con người và xã hội. Những tác phẩm như vậy thường xây dựng hình ảnh của những anh hùng lớn lao, những cuộc chiến thần thoại hay những sự kiện lịch sử hoành tráng, nhưng lại thiếu vắng sự hiện diện của những chi tiết đời thường, giản dị. Hệ quả là những tác phẩm này trở nên xa vời, khó gần và thiếu thực tế. Chúng dễ dàng bị đánh giá là hư cấu, không có sự kết nối với đời sống thường nhật mà người đọc đang trải qua. Chúng có thể mang tính chất tôn vinh quá mức, đôi khi dẫn đến việc lý tưởng hóa cuộc sống, thiếu đi những chiều sâu cần thiết để phản ánh sự đa chiều của nhân sinh. Những tác phẩm kiểu này có thể khơi gợi sự thán phục, nhưng lại ít khi mang lại những bài học thiết thực cho cuộc sống hàng ngày. Ngược lại, nếu tác phẩm chỉ nhìn nhận cuộc sống qua khía cạnh bình thường, xù xì, thấp hèn, thì lại dễ đi vào sự bi quan, tiêu cực, thiếu tính nhân văn. Nhà văn chỉ chú trọng vào những khía cạnh tăm tối, nghèo nàn của đời sống, như nghèo khó, bất công hay những cám dỗ tầm thường, từ đó làm cho tác phẩm trở nên thiếu cân bằng và thiên lệch. Mặc dù sự thật là cuộc sống có những mặt tối, những khổ đau không thể phủ nhận, nhưng khi văn học chỉ dừng lại ở những cái xù xì, thô ráp ấy, nó sẽ làm cho bức tranh đời sống trở nên u ám, tuyệt vọng và thiếu đi sự hy vọng. Khi đó, tác phẩm không thể mang lại sự đồng cảm sâu sắc, mà ngược lại, sẽ dễ dàng gây ra cảm giác chán nản, thiếu lối thoát cho người đọc. Nó sẽ không khuyến khích con người vươn lên, vượt qua thử thách, mà chỉ kéo họ chìm trong cảm giác bất lực và bi quan. Vì vậy, để một tác phẩm văn học thực sự có giá trị và phản ánh đúng bản chất cuộc sống, nhà văn cần phải biết cách kết hợp hài hòa giữa cái phi thường và cái bình thường, giữa những điều vĩ đại và những điều giản dị. Cuộc sống không chỉ có những yếu tố vĩ đại, thần thánh, mà còn tồn tại trong những chi tiết nhỏ bé nhưng vô cùng quan trọng. Cái vĩ đại không phải lúc nào cũng là những sự kiện lịch sử hoành tráng hay những anh hùng dũng cảm, mà đôi khi lại chính là những hành động tử tế trong cuộc sống hàng ngày, những nỗ lực thầm lặng để vượt qua nghịch cảnh, những tình cảm chân thành, giản dị giữa con người với con người. Cái bình thường, ngược lại, không phải lúc nào cũng xấu, cũng tầm thường, mà nó cũng có những giá trị sâu sắc nếu ta biết nhìn nhận và trân trọng. Chính trong những khoảnh khắc bình dị, ta có thể tìm thấy những bài học quý giá về sự kiên nhẫn, lòng nhân ái và sức mạnh tinh thần. Cuối cùng, một tác phẩm văn học chân chính phải là sự hòa quyện của những yếu tố ấy, không chỉ khắc họa những khía cạnh huyền bí, kỳ vĩ của con người mà còn không quên nhấn mạnh đến những giá trị nhân văn trong những chi tiết nhỏ bé nhất của đời sống. Khi đó, tác phẩm sẽ không chỉ là một bức tranh sinh động, chân thực về xã hội mà còn là một nguồn động viên, khích lệ người đọc vươn tới những điều tốt đẹp, đồng thời không quên trân trọng những giá trị nhỏ nhặt trong cuộc sống. Trong kết luận, có thể nói rằng văn học phải luôn duy trì sự cân bằng giữa cái vĩ đại và cái bình thường, giữa cái phi thường và cái giản dị để phản ánh đúng đắn và đầy đủ về cuộc sống. Chỉ khi đó, tác phẩm mới có thể giữ được sự chân thật, gần gũi với người đọc và có giá trị lâu bền. Nhà văn, trong quá trình sáng tác, cần nhận thức rõ rằng văn học không chỉ là sự tái hiện đơn thuần của thực tại mà còn là một phương tiện để dẫn dắt con người tới những suy ngẫm sâu sắc về cuộc sống, từ đó nâng cao tâm hồn và tinh thần của xã hội.
Bảng tin