

giúp em với ạ
Câu 5:
Nhà văn Nguyễn Minh Châu cho rằng: “ Nhà văn phải là người đi tìm những hạt ngọc ẩn giấu trong bề sâu tâm hồn của con người”.
Em hiểu ý kiến trên như thế nào? Phân tích nhân vật “tôi” trong câu chuyện dưới đây để thấy rõ điều tâm niệm đó.
Người ăn xin
Lúc ấy, tôi đang đi trên phố. Một người ăn xin già lọm khọm đứng ngay trước mặt tôi.
Đôi mắt ông lão đỏ đọc và giàn giụa nước mắt. Đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi thảm hại... Chao ôi! Cảnh nghèo đói đã gặm nát con người đau khổ kia thành xấu xí biết nhường nào!
Ông già chìa trước mặt tôi bàn tay sưng húp, bẩn thỉu. Ông rên rỉ cầu xin cứu giúp.
Tôi lục tìm hết túi nọ túi kia, không có tiền, không có đồng hồ, không có cả một chiếc khăn tay. Trên người tôi chẳng có tài sản gì.
Người ăn xin vẫn đợi tôi. Tay vẫn chìa ra, run lẩy bẩy.
Tôi chẳng biết làm cách nào. Tôi nắm chặt lấy bàn tay run rẩy kia:
- Ông đừng giận cháu, cháu không có gì để cho ông cả.
Người ăn xin nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt ướt đẫm. Đôi môi tái nhợt nở nụ cười và tay ông cũng xiết lấy tay tôi:
- Cháu ơi, cảm ơn cháu ! Như vậy là cháu đã cho lão rồi. - Ông lão nói bằng giọng khản đặc.
Khi ấy, tôi chợt hiểu rằng: cả tôi nữa, tôi cũng vừa nhận được chút gì của ông lão.
(Theo Tuốc-ghê-nhép)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bài làm:
Nhà văn Nguyễn Minh Châu từng nói: "Nhà văn phải là người đi tìm những hạt ngọc ẩn giấu trong bề sâu tâm hồn của con người." Ý kiến này nhấn mạnh sứ mệnh cao cả của văn học và nhà văn: không chỉ dừng lại ở việc miêu tả bề ngoài của cuộc sống mà còn phải khám phá, khơi gợi và làm sáng lên vẻ đẹp tiềm ẩn trong tâm hồn con người, những giá trị nhân văn sâu sắc mà đôi khi ta không dễ dàng nhận thấy.
Ý kiến trên được minh họa rõ ràng qua nhân vật “tôi” trong câu chuyện “Người ăn xin” của Tuốc-ghê-nhép. Nhân vật “tôi” – một con người bình thường, không giàu có, không có gì để cho người ăn xin, nhưng lại mang trong mình một tấm lòng nhân hậu, sẵn sàng đồng cảm với nỗi khổ đau của người khác.
Khi đối mặt với ông lão ăn xin già nua, ốm yếu, nhân vật “tôi” cảm nhận sâu sắc sự đau đớn, khổ sở mà ông lão đang trải qua. Cảnh nghèo đói đã làm ông lão trở nên tàn tạ, nhưng trong ánh mắt của nhân vật “tôi,” ông vẫn là một con người đáng được trân trọng. Chính điều này đã thể hiện rõ “hạt ngọc” ẩn sâu trong tâm hồn nhân vật “tôi” – sự đồng cảm và lòng nhân ái.
Mặc dù không có tiền hay vật chất để cho ông lão, “tôi” đã làm một điều giản dị nhưng đầy ý nghĩa: nắm lấy bàn tay run rẩy của ông lão và nói những lời chân thành. Hành động ấy không chỉ xoa dịu nỗi đau của ông lão mà còn thể hiện sự tôn trọng, trân quý đối với một con người dù đang ở đáy vực của khổ đau. Điều đáng quý hơn cả là nhân vật “tôi” đã nhận ra rằng, mình cũng được nhận lại từ ông lão một bài học quý giá: giá trị của sự sẻ chia và lòng nhân ái. Qua đó, câu chuyện khẳng định rằng cho đi không chỉ là trao tặng vật chất, mà còn là trao đi sự đồng cảm, tình yêu thương và sự ấm áp từ trái tim.
Câu chuyện cũng khơi gợi những giá trị nhân văn cao đẹp: mỗi con người, dù nghèo khó hay bất hạnh, đều mang trong mình một "hạt ngọc" đáng trân trọng. Đó có thể là niềm tin, hy vọng, sự lạc quan hay lòng biết ơn. Ông lão ăn xin, dù trong cảnh đời cơ cực, vẫn cảm nhận được lòng tốt của người khác và trân trọng điều đó bằng nụ cười, ánh mắt ấm áp.
Ý kiến của Nguyễn Minh Châu chính là kim chỉ nam để mỗi nhà văn và mỗi người chúng ta học cách nhìn nhận, đánh giá con người bằng ánh mắt bao dung và trái tim tràn đầy yêu thương. Những "hạt ngọc" ấy không chỉ giúp chúng ta sống nhân văn hơn mà còn làm cho cuộc đời này trở nên tươi đẹp, ý nghĩa.
Văn học, qua những tác phẩm như “Người ăn xin,” đã cho thấy rằng, điều quý giá nhất trong mỗi con người không nằm ở vẻ bề ngoài hay vật chất mà ở tấm lòng, sự thấu cảm và giá trị nhân bản ẩn giấu trong tâm hồn. Những "hạt ngọc" ấy sẽ mãi sáng ngời, trở thành ánh sáng dẫn đường cho cuộc sống của chúng ta.
XIN HAY NHẤT Ạ
CHÚC EM HỌC TỐT NHA!
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Đáp án:
Giải thích các bước giải:
Nhà văn Nguyễn Minh Châu cho rằng: “Nhà văn phải là người đi tìm những hạt ngọc ẩn giấu trong bề sâu tâm hồn của con người”. Ý kiến này nhấn mạnh rằng trách nhiệm của nhà văn không chỉ là viết ra những câu chuyện, mà còn phải khám phá và khám phá những giá trị tinh thần sâu kín, những cảm xúc và tình cảm chân thật nhất trong con người, ngay cả khi chúng bị che khuất bởi những khó khăn và đau khổ của cuộc sống.
Trong câu chuyện "Người ăn xin", nhân vật "tôi" là hiện thân sâu sắc của quan điểm này. Câu chuyện không chỉ thể hiện lòng nhân ái và sự đồng cảm của nhân vật chính, mà còn khắc họa một cách tinh tế những giá trị nhân văn ẩn sâu trong tâm hồn con người.
Tâm hồn cảm thông và sự kết nối con người: Mặc dù không có gì để cho người ăn xin, nhân vật "tôi" vẫn thể hiện sự đồng cảm và chia sẻ bằng cách nắm chặt bàn tay run rẩy của ông lão. Hành động này tuy nhỏ bé nhưng chứa đựng lòng nhân ái và sự cảm thông sâu sắc. Đây chính là "hạt ngọc" mà nhà văn muốn tìm thấy, một sự kết nối tâm hồn giữa hai con người dù trong hoàn cảnh khó khăn.
Giá trị tinh thần vượt trội: Người ăn xin, dù trong cảnh nghèo đói và đau khổ, vẫn biết ơn hành động nhỏ bé nhưng chân thành của nhân vật "tôi". Điều này cho thấy rằng giá trị tinh thần và lòng biết ơn luôn tồn tại, dù trong những hoàn cảnh khắc nghiệt nhất. Hành động của nhân vật "tôi" đã khơi dậy trong người ăn xin niềm vui và sự cảm kích, đây chính là "hạt ngọc" quý giá mà Nguyễn Minh Châu nhắc đến.
Nhận thức và sự thay đổi: Nhân vật "tôi" không chỉ cho đi mà còn nhận lại. Qua sự biết ơn của người ăn xin, "tôi" nhận ra rằng giá trị của sự cho đi không nằm ở vật chất mà ở tình cảm và sự chia sẻ. Đây chính là bài học về tình người và lòng nhân ái, một "hạt ngọc" lấp lánh trong tâm hồn mỗi con người.
Sự đồng cảm và thấu hiểu sâu sắc: Nhân vật "tôi" đã thể hiện sự đồng cảm sâu sắc với hoàn cảnh của người ăn xin. Sự đồng cảm này không chỉ là cảm giác thương xót mà còn là sự thấu hiểu và chia sẻ thực sự. Khi nắm lấy bàn tay run rẩy của ông lão, nhân vật "tôi" đã truyền đi một thông điệp của sự quan tâm và chia sẻ, điều này đã mang lại niềm hy vọng và an ủi cho người ăn xin.
Sự biến đổi trong cảm xúc và nhận thức: Trải qua tình huống gặp gỡ người ăn xin, nhân vật "tôi" đã có sự biến đổi trong cảm xúc và nhận thức. Từ cảm giác bất lực khi không có gì để cho, đến nhận ra giá trị của sự chia sẻ tinh thần. Sự biến đổi này không chỉ là sự trưởng thành trong suy nghĩ mà còn là sự khám phá ra những giá trị tinh thần quý báu trong tâm hồn con người.
Khám phá và tôn vinh những giá trị nhân văn sâu sắc: Qua câu chuyện "Người ăn xin", nhà văn Nguyễn Minh Châu muốn nhấn mạnh rằng trong mỗi con người, luôn tồn tại những giá trị đẹp đẽ cần được trân trọng và khơi gợi. Nhân vật "tôi" đã tìm thấy và tôn vinh những giá trị nhân văn này bằng cách chia sẻ tình cảm và sự đồng cảm với người ăn xin.
Sự khắc khổ và vẻ đẹp tâm hồn: Dù bị che khuất bởi cảnh nghèo đói và đau khổ, người ăn xin vẫn giữ được vẻ đẹp tâm hồn. Khi nhận lấy sự quan tâm nhỏ bé nhưng chân thành của nhân vật "tôi", ông lão đã cảm nhận được sự đồng cảm và lòng nhân ái. Điều này cho thấy rằng, dù trong hoàn cảnh khắc khổ nhất, tâm hồn con người vẫn luôn tỏa sáng với những giá trị nhân văn cao cả.
Tình người và sự chia sẻ: Câu chuyện cũng thể hiện một thông điệp sâu sắc về tình người và sự chia sẻ. Nhân vật "tôi" đã không ngần ngại chia sẻ tình cảm và sự đồng cảm của mình, dù không có tài sản vật chất để cho đi. Điều này cho thấy rằng, sự chia sẻ không chỉ dừng lại ở vật chất mà còn ở tình cảm và sự quan tâm chân thành.
Qua câu chuyện "Người ăn xin", ta thấy rõ triết lý văn chương của Nguyễn Minh Châu về việc nhà văn phải khám phá và tôn vinh những giá trị nhân văn sâu sắc trong tâm hồn con người. Những "hạt ngọc" ấy không phải là những điều cao siêu hay xa vời mà chính là lòng nhân ái, sự đồng cảm và tình người giản đơn nhưng quý giá. Câu chuyện là một minh chứng hùng hồn cho nhận định của nhà văn, khẳng định rằng trong mỗi con người, luôn tồn tại những giá trị đẹp đẽ cần được trân trọng và khơi gợi.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin