

giúp mình với
Đọc đoạn trích:
Người mẹ rất còm cõi và bốn đứa con gầy ấm, quây quần với nhau trong xó bếp.
Trong gia đình này, năm mẹ con thường giống như một bọn dân hèn yếu cùng chung
phận con sâu, cái kiển dưới cái ách một ổng bạo chúa.
Thấy lũ con đứa nào cũng nhăn nhăn, nhỏ nhỏ, người mẹ thương đút ruột. Thị biết rằng chúng đói. Khi người ta đã đói mà lại ngửi thấy mùi thịt chó, thì bụng càng đói thêm. Thế mà bữa rượu của người bố với ba ông khách cứ kéo dài mãi. Nghĩ mà bực quá! Cái thể không chết được, chứ giá chết được thì thị chỉ thắt cổ đi cho rồi.... Thị dỗ
con:
Cố mà nhịn lúc nữa, các con ạ. Đợi trên nhà ăn xong, còn thừa thì ta ăn.
Rồi muốn cho chúng quên đi, thị sổ tóc ra cho chúng xúm vào bắt chấy. Ủi chà! Nhiều chấy quá! Chi việc rẽ một đám tóc ra là đủ thấy bốn, năm con bò lốm ngồm. Cái Gái và cu Nhớn, cu Nhỡ thi nhau bắt. Chúng cho cu Con mấy con chấy kềnh làm trâu. Mới đầu cái trò chơi ấy cũng hay hay. Nhưng chỉ một lúc là chúng chán. Thằng cu Con ra hiệu đình công trước. Nó lăn vào lòng mẹ, oẫn oại vừa hụ hị kêu:
Đói!...Bu ơi! Đói...
Tức khắc những đứa kia cũng nhớ ra rằng chúng đói. Chúng không bắt chấy cho mẹ nữa. Chúng thở dài. Chúng nuốt bọt nhem nhép. Chúng thừ mặt ra. Chúng nằm ẹp xuống đất và lật áo lên để khoe cái bụng. Bụng đứa nào đứa nấy cũng gần dính lưng.
Mắt thị rơm rớm nước. Cũng may, tiêng người bô trên nhà gọi.
Cái Gái đâu! Dẹp mâm đi, này!
Bốn đứa trẻ cùng nhỏm dậy: mặt chúng đột nhiên tươi tỉnh lại. Gái "vâng" một tiếng thật to và chạy lên. Cu Nhớn, cu Nhỡ ngồi chồm chỗm đợi... Một lát sau, Gải bê mâm xuống. Nó cũng nâng lên ngang mặt như cha lúc nãy. Các em nó đứng ca len, chực đu lây cát mâm. Nó càng nâng cao hơn, môm thét:
Khoan! Khoan! Kẻo vỡ...
Cu Nhớn thét:
- Thì bỏ xuống!
Cái Gái vênh mặt lên, trêu nó:
- Không bỏ. Không cho chúng mày ăn.
- Có sợ thành tật không?
- Không cho ăn thật đây.
Cu Nhỡ sốt ruột, khoặm mặt lại, vằng nhau với chị:
- Làm trò mãi! Có bỏ xuống đây không nào?
Gái hạ nhanh mâm xuống đất bảo:
- Này, ăn đi.
Nó ngầng mặt nhìn các em, cười the thé. Người mẹ xịu ngay xuống. Trong mâm, chỉ còn bát không. Thằng cu Con khóc òa lên. Nó lăn ra, chân đạp như một người giãy chết, tay cào xé mẹ. Người mẹ đỏ mũi lên và mếu xệch đi, rưng rưng khóc. Cái Gái và cu
Nhơn, cu Nhỡ cũng khóc theo.
(Trích Trẻ con không được ăn thịt chó - Nam Cao, nguồn
internet)
Viết bài văn nghị luận về một lối sống tích cực mà bản thận tâm đác được gợi ra sau khi đọc đoạn trích Trẻ con không được ăn thịt chó (ở phần Đọc hiểu) của Nam
Cao,
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
` @ ` Đề `/` Yêu cầu : Viết bài văn Nghị Luận về một lối sống tích cực mà bản thận tâm đắc được gợi ra sau khi đọc đoạn trích "Trẻ con không được ăn thịt chó" ` - ` Nam Cao
` ----------------------- `
Nhà văn vĩ đại Nam Cao ` - ` một ngôi sao sáng trong bầu trời văn học hiện đại, với những tác phẩm để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng thế hệ độc giả. Ông là người thắp sáng những trang viết đầy khắc khoải về số phận con người, là bậc thầy của ngòi bút sắc sảo mang tâm hồn rộng lớn và tầm nhìn nhân văn vượt thời gian. Không chỉ được biết đến với những tác phẩm sâu sắc phản ánh đời sống con người dưới chế độ thực dân phong kiến, mà còn mang đến những thông điệp cuộc sống vô cùng thấm thía. Đoạn trích "Trẻ con không được ăn thịt chó" là một minh chứng điển hình cho yếu tố nhân văn trong tác phẩm của ông. Từ những nỗi niềm xót xa của nhân vật người mẹ cùng bốn đứa trẻ, ta nhận ra rằng lối sống tích cực có thể được hình thành ngay cả trong những hoàn cảnh khốn cùng.
Trong đoạn trích, hình ảnh người mẹ gầy còm, lo âu và thương xót bốn đứa con đói khổ gợi lên một bức tranh hiện thực đầy bi thảm nhưng cũng tràn đầy sức mạnh của tình mẫu tử. Mặc dù cuộc sống vô cùng nghèo khổ, người mẹ vẫn giữ vững một tinh thần kiên cường, không ngừng tìm kiếm cách để động viên các con dù thực tế là họ đang phải đối mặt với cái đói triền miên. Đây chính là biểu hiện của lối sống tích cực `-` dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn luôn hướng ánh nhìn về phía tương lai, tin tưởng vào một ngày mai tươi sáng hơn.
Thời điểm mà gợi nhớ về cuộc sống của những đứa trẻ, ta dễ dàng cảm nhận được niềm khát khao được ăn no, được no say của chúng. Sự chờ đợi của chúng trước món ăn, nụ cười thức tỉnh của Cái Gái khi hãnh diện mang mâm xuống, hay những giọt nước mắt hoảng loạn của cu Con khi phát hiện ra trong mâm chỉ còn bát không `-` tất cả đều thể hiện một tuổi thơ nhem nhuốc nhưng cũng ngập tràn hy vọng. Lối sống tích cực không chỉ là sự chấp nhận thực tại mà còn là một sức sống mãnh liệt. Những đứa trẻ, trong lần bị bỏ đói, vẫn không quên rằng có mẹ bên cạnh, có sự chia sẻ bên gia đình, và điều đó khiến chúng không ngừng hy vọng.
Tim ta sẽ tan nát khi chứng kiến cảnh mẹ con khóc cùng nhau. Nhưng bên dưới đó, ta lặng lẽ nhận ra rằng tình yêu và sự đoàn kết chính là những thứ không bao giờ có thể bị tước đoạt. Qua nhân vật người mẹ, tác giả đã khơi gợi trong tâm hồn người đọc một ý thức mạnh mẽ về việc gìn giữ gia đình, vượt lên khó khăn bằng tình yêu thương và sự sẻ chia. Khi cuộc sống trở nên khó khăn nhất, điều quan trọng nhất không phải là ai đang ăn thịt chó hay điều gì họ bị thiếu thốn, mà là cách mà họ nhìn nhận và sống bên nhau, cùng nhau vượt qua cơn khốn khó.
Cuốn hút từ đoạn trích, ta thấy rằng lối sống tích cực không chỉ đơn thuần là việc tìm kiếm niềm vui cho bản thân, mà còn là việc biết thương yêu, biết chia sẻ với người khác. Dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, mỗi cá nhân vẫn có thể tìm thấy cho mình những niềm vui nhỏ bé trong từng khoảnh khắc giản dị, chính là thái độ và sự nỗ lực trong lối sống mà họ chọn.
Chúng ta bước đến những dòng cuối cùng của bài viết, bằng những khoảnh khắc suy tư này, hy vọng rằng, qua từng dòng chữ, sự trải lòng của Nam Cao, mỗi chúng ta sẽ nhận ra rằng cuộc sống luôn chứa đựng những giá trị tinh thần cao quý, cần được trân trọng và nuôi dưỡng một lối sống tích cực. Chính từ sự nhìn nhận đúng đắn về bản thân và thế giới xung quanh, chúng ta sẽ tìm thấy sức mạnh để vượt qua khó khăn, tìm thấy niềm tin và yêu thương trong mọi hoàn cảnh. Những lời của Nam Cao như một lời nhắc nhở sâu sắc : trong những thời khắc tăm tối nhất hay trong những cơn bĩ cực của xã hội, sức mạnh của con người, tình yêu, sự đồng cảm và đoàn kết chính là ngọn đèn soi sáng con đường, luôn là những yếu tố then chốt giúp ta vươn lên, tìm thấy ánh sáng trong cuộc sống, đưa chúng ta đến gần hơn với hạnh phúc và sự tự do trong tâm hồn.
$\color{#6959CD}{K}$$\color{#6A5ACD}{h}$$\color{#836FFF}{a}$$\color{#8470FF}{n}$$\color{#00BFFF}{n}$$\color{#87CEFA}{g}$$\color{#87CEFF}{<}$$\color{#B0E2FF}{3}$$\color{#CAE1FF}{3}$$\color{#E0FFFF}{UnU}$
` #Pyyx# `
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin