viết đoạn văn khoảng 200 chữ nêu cảm nghĩ của em về bài thơ"nhớ ngoại" cuat tác giả Bảo Ngọc
(LƯU Ý: phân tích nội dung và cả nghệ thuật nữa nha)_c.on
Bài thơ "Nhớ ngoại" của tác giả Bảo Ngọc là một tác phẩm chứa đựng những cảm xúc chân thành và sâu sắc về tình cảm gia đình, đặc biệt là tình cảm đối với bà ngoại. Nội dung bài thơ là nỗi nhớ nhung, sự tiếc thương khi bà ngoại đã qua đời, nhưng đồng thời cũng là sự tri ân đối với những gì bà đã dành cho tác giả trong suốt cuộc đời. Bằng những lời thơ giản dị, tác giả đã vẽ nên hình ảnh người bà với những kỷ niệm đẹp đẽ: "người bà ngồi đan áo mùa đông", "tóc bạc phơ". Những chi tiết nhỏ nhặt này không chỉ gợi lên hình ảnh thân quen mà còn tạo ra một không gian ấm áp, gần gũi, nơi mà tình yêu thương và sự quan tâm luôn hiện hữu. Bài thơ cũng thể hiện rõ sự mất mát, sự thiếu vắng trong cuộc sống khi bà ngoại không còn nữa. Nỗi đau này được bộc lộ qua điệp từ “Ngoại ơi!” – một tiếng gọi đầy xót xa, vừa như khắc khoải, vừa như một lời cầu xin sự trở lại của bà. Câu thơ "Con nhớ ngoại nhiều lắm, ngoại ơi!" không chỉ thể hiện tình cảm sâu sắc mà còn chứa đựng một nỗi buồn miên man, bâng khuâng. Tác giả đã khéo léo thể hiện sự trống vắng trong tâm hồn người cháu khi mất đi người bà kính yêu. Về mặt nghệ thuật, bài thơ sử dụng những hình ảnh gần gũi, dễ hiểu nhưng lại có sức lay động mạnh mẽ. Những hình ảnh như “tóc bạc phơ”, “người bà ngồi đan áo mùa đông” gợi lên một không gian ấm cúng, bình dị mà không kém phần thiêng liêng. Tác giả còn sử dụng phép điệp từ "Ngoại ơi!" để nhấn mạnh nỗi nhớ và sự thiếu thốn khi bà không còn bên cạnh. Phép đối lập giữa quá khứ tươi đẹp, ấm áp và hiện tại vắng lặng, buồn bã càng làm nổi bật nỗi đau mất mát và sự tiếc nuối không thể nói thành lời. Bài thơ không chỉ là lời nhắc nhở về sự quan trọng của gia đình mà còn là một sự trân trọng đối với những người thân yêu trong cuộc sống, đặc biệt là những người đã khuất. Cảm xúc trong bài thơ tuy buồn nhưng cũng rất chân thành và sâu sắc, khiến người đọc không khỏi bồi hồi và suy ngẫm về giá trị của tình yêu thương gia đình, về những kỷ niệm quý giá không thể nào quên. Tóm lại, "Nhớ ngoại" là một bài thơ giàu cảm xúc và nghệ thuật. Nó không chỉ phản ánh sự yêu thương, lòng biết ơn mà còn là lời nhắc nhở về tình cảm gia đình thiêng liêng. Mặc dù bài thơ sử dụng những hình ảnh giản dị, nhưng chính từ sự giản dị ấy, tác giả đã thể hiện được một tình cảm sâu sắc và chân thành, khiến người đọc cảm nhận được tình yêu và nỗi nhớ vô bờ bến dành cho bà ngoại.
Bảng tin