

NHỚ MẸ VÀ LÀNG QUAN HỌ
(Trương Nam Hương)
Nghe quan họ đêm rằm anh bật khóc
Lời chênh vênh uốn lượn mái chùa
Vịn câu hát anh lần về cội gốc
Chợt thấy mình có lỗi với làng xưa...
Bao mưa nắng đời anh chưa hiểu hết
Giờ xót xa thương mẹ nhớ làng
Mẹ cho của hồi môn là câu hát
Để con rời quê kiểng có hành trang
Mẹ thường bảo làng ta giàu cổ tích
Có bà tiên ông bụt giúp người
Nhưng mẹ vẫn một đời áo rách
Cố giữ lành câu quan họ thôi
Người để lại chiếc khăn hoa lí
Em nhớ cho đời mẹ xưa nghèo,
Vẫn thơm thảo mùi hương quả thị
Với câu thề quán dốc trăng treo
Giờ biết lấy cớ gì anh dối mẹ
Quan họ quên... rơi dọc tháng ngày
Sợi tóc rụng như lá vườn lặng lẽ
Mẹ không còn và mắt anh cay
[…]
(In trong “Mẹ yêu thương” (Thơ dang Mẹ của những nhà thơ nổi tiếng), NXB Kim Đồng, 2008, trang 23-24)
Câu hỏi: Vì sao trong bài thơ, nhân vật “anh” lại thấy “có lỗi với làng xưa” khi nghe câu hát quan họ? Chi tiết đó cho thấy nhân vật có những nét đẹp nhân cách nào?
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
* Nhân vật “anh” lại thấy “có lỗi với làng xưa” khi nghe câu hát quan, vì:
- Câu hát quan họ gợi lên những ký ức về quê hương, về mẹ, nhưng anh nhận ra mình đã để những giá trị ấy trôi vào quên lãng trong cuộc sống bận rộn.
- Câu hát quan họ như một phần "hành trang" quý giá, nhưng anh đã lãng quên, để rồi giờ đây khi nghe lại, mới cảm thấy xót xa và ân hận.
* Chi tiết đó cho thấy nhân vật có những nét đẹp nhân cách:
- Tấm lòng hiếu thảo
- Sự trân trọng truyền thống quê hương
- Tâm hồn nhạy cảm, sâu sắc
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin