

viết một bài văn nghị luận về bệnh thờ ơ, vô cảm hay, độ dài trung bình, đủ ý và không chép mạng
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bài văn nghị luận: Bệnh thờ ơ, vô cảm
Trong xã hội hiện đại, khi con người ngày càng bận rộn và sống nhanh hơn, một căn bệnh tinh thần nguy hiểm đang lan rộng: bệnh thờ ơ, vô cảm. Đây không chỉ là biểu hiện của sự thiếu quan tâm, đồng cảm giữa con người với nhau mà còn là nguy cơ làm mai một những giá trị nhân văn quý báu của xã hội.
Thờ ơ, vô cảm là trạng thái tâm lý mà con người không còn quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh, kể cả niềm vui hay nỗi buồn của người khác. Họ chỉ sống khép kín trong thế giới của mình, không muốn hay không dám bày tỏ cảm xúc hoặc hành động vì người khác. Điều này dễ dàng nhận thấy trong đời sống hằng ngày: một người gặp tai nạn trên đường nhưng không ai dừng lại giúp đỡ; một cụ già cần chỗ ngồi trên xe buýt nhưng không ai nhường ghế; hoặc những người trẻ chỉ chăm chăm vào chiếc điện thoại mà quên đi người thân đang cần sự sẻ chia.
Nguyên nhân dẫn đến bệnh thờ ơ, vô cảm rất đa dạng. Một phần bắt nguồn từ lối sống hiện đại, khi con người bị cuốn vào vòng xoáy của công việc, học tập và các mối lo toan cá nhân. Sự cạnh tranh khốc liệt khiến nhiều người trở nên ích kỷ, chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân. Đồng thời, sự phổ biến của công nghệ và mạng xã hội làm con người ngày càng xa cách nhau trong thế giới thực. Ngoài ra, tâm lý e dè, sợ bị liên lụy hoặc thiếu niềm tin vào xã hội cũng góp phần đẩy con người vào trạng thái thờ ơ.
Tuy nhiên, tác hại của bệnh thờ ơ, vô cảm là không thể phủ nhận. Nó làm rạn nứt các mối quan hệ xã hội, khiến con người trở nên xa lạ ngay cả khi sống gần nhau. Một xã hội đầy sự vô cảm sẽ mất đi tính gắn kết và lòng nhân ái, dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng như sự gia tăng của các hành vi bạo lực, bất công và suy thoái đạo đức.
Để khắc phục bệnh thờ ơ, vô cảm, mỗi cá nhân cần tự ý thức được vai trò và trách nhiệm của mình trong cộng đồng. Chúng ta hãy bắt đầu từ những việc nhỏ như quan tâm đến gia đình, bạn bè, và sẵn sàng giúp đỡ những người xung quanh khi họ gặp khó khăn. Đồng thời, các tổ chức, trường học và gia đình cần giáo dục thế hệ trẻ về lòng nhân ái, sự sẻ chia và ý thức cộng đồng. Chỉ khi từng cá nhân thay đổi, cả xã hội mới trở nên tốt đẹp hơn.
Thờ ơ, vô cảm không chỉ là căn bệnh của thời đại mà còn là thử thách đối với lòng nhân ái của con người. Hãy đừng để sự thờ ơ làm mất đi giá trị quý giá nhất của chúng ta – đó là tình yêu thương và sự kết nối giữa người với người. Một xã hội chỉ thực sự văn minh khi lòng trắc ẩn và tinh thần sẻ chia luôn được nuôi dưỡng và lan tỏa.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin