

Viết đoạn khoảng 9 câu ghi lại cảm xúc của em về khổ thơ sau :
"Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu."
( Ông Đồ - Vũ Đình Liên )
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
#𝚁𝚞𝚋𝚢
Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu
Khổ thơ thứ ba trong bài thơ ''Ông đồ'' của nhà thơ Vũ Đình Liên đã khiến em không khỏi xúc động, nghẹn ngào và trăn trở vì khung cảnh lạc lõng, bơ vơ của ông đồ già trong dòng người tấp nập ngày Tết mà nhà thơ đã vẽ lên. Mở đầu khổ thơ thứ ba với từ chỉ sự tương phản ''Nhưng'' đã dường như muốn thể hiện, muốn thông báo đến người đọc sự tương phản, sự trái ngược với khung cảnh tấp nập, nhộn nhịp, niềm say mê, yêu thích của mọi người đối với ông đồ được thể hiện trong hai khổ thơ phía trên. Thật vậy, khổ thơ thứ ba chính lời thể hiện về sự thay đổi của thời thế, thể hiện nền văn hóa Hán Nôm đang dần mai một. Thời gian trôi đi, cùng với sự kết hợp tài tình với nghệ thuật Điệp `(` ''mỗi'' `)` đã làm bật lên sự vắng vẻ, thưa thớt dần theo từng năm tháng, thể hiện sự nhạt phai, mai một của nền văn hóa Hán Nôm đẹp đẽ, suy tàn theo tháng năm. Nếu như câu thơ thứ nhất là lời thông báo về sự thay đổi của thời thế, của con người thì có lẽ câu thơ thứ hai lại tựa một lời thể hiện trọn nỗi niềm băn khoăn thắc mắc của người thi sĩ: Những người từng thuê viết, vây xung quanh ông đồ mỗi dịp tết đến xuân về nay đâu cả để ông đồ già nay bơ vơ, lạc lõng giữa dòng người tấp nập? Nghệ thuật nhân hóa đầy tài tình qua những đồ vật vốn gắn liền với hình ảnh của ông đồ già: ''giấy đổ buồn'', ''mực sầu''. 7Hai tiếng ''buồn'' `-` ''sầu'' như xoáy sâu vào trong lòng của người cảm nhận, xoáy vào trong tâm can của người thi sĩ để rồi người ta nhận ra một sự thật rằng hình ảnh những tờ giấy đỏ thắm chẳng được sử dụng, nỗi buồn của chúng thấm dần sang ông đồ già, mực đang đọng trong nghiên bởi lẽ chẳng hề được bút lông chấm, để người ta nhận ra rằng người đời đang dửng dưng, thờ ơ với ông đồ, với những tấm giấy đỏ, với mực đen, với nghiên và với cả nền văn hóa đầy đẹp đẽ của dân tộc. Chẳng lấy những lời xót thương, những từ ngữ thương cảm nhưng với thể thơ năm chữ `-` một thể thơ phù hợp với lối tâm tình, tự sự và với bút pháp tả cảnh ngụ tình, nhà thơ Vũ Đình Liên đã thể hiện trọn vẹn sự xót xa, thương xót dành cho ông đồ già, từng được quý trọng và yêu thương đến vậy nay lại chịu sự dửng dưng của người đời, sự lãng quên của xã hội đang chạy theo nền văn học phương Tây. Ngôn ngữ thơ sâu lắng, trầm lặng nhưng lấy đi nhiều cảm xúc cùng với hình ảnh chân thật, giản dị, giàu sức gợi khiến người đọc cảm nhận được một nỗi buồn man mác, nỗi xót xa đến đau lòng trước sự mai một dần, biến mất dần của hình ảnh quen thuộc ngày Tết `-` Ông đồ và sự dửng dưng đến vô tình, hững hờ đến vô tâm của người đời dành cho người ông đồ già.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

`->` Giữa nhịp sống hối hả của hiện đại, những giá trị truyền thống tưởng chừng bất diệt lại dần bị lãng quên, phai mờ theo năm tháng. Bài thơ Ông Đồ của Vũ Đình Liên như một lời nhắc nhở đầy xót xa về sự tàn phai cụ thể là bốn câu thơ`:`"Nhưng mỗi năm mỗi vắng/Người thuê viết nay đâu/Giấy đỏ buồn không thắm/Mực đọng trong nghiên sầu." Khổ thơ gợi lên một nỗi buồn man mác, trầm lắng, như lời than thở cho một nét đẹp truyền thống đang dần phai nhạt. Mỗi câu thơ như thấm đượm nỗi buồn và sự cô đơn của người nghệ sĩ. Hình ảnh "người thuê viết nay đâu" là một mất mát không chỉ về mặt vật chất mà còn về mặt tinh thần. Giấy đỏ, một biểu tượng của sự vui tươi trong truyền thống, giờ đây lại trở nên "buồn không thắm". Khổ thơ khiến em cảm thấy tiếc nuối cho những giá trị văn hóa đang dần bị lãng quên. Qua hình ảnh ông đồ và sự tàn phai của truyền thống, Vũ Đình Liên không chỉ gợi lên nỗi nhớ về quá khứ mà còn nhắn nhủ chúng ta hãy biết trân trọng, gìn giữ những giá trị ấy.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin
161
2739
73
eeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee
161
2739
73
fb coi