

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bài thơ "Cao Bằng" của Trúc Thông là một tác phẩm giàu cảm xúc, ca ngợi vẻ đẹp thiên nhiên hùng vĩ và con người đôn hậu của vùng đất Cao Bằng.
Mở đầu bài thơ, tác giả miêu tả hành trình vượt qua những con đèo hiểm trở như đèo Gió, đèo Giàng, đèo Cao Bắc để đến với Cao Bằng. Những từ ngữ như "qua đèo", "lại vượt" được lặp lại, nhấn mạnh sự khó khăn, trắc trở của địa hình nơi đây. Tuy nhiên, sau những chặng đường gian nan, Cao Bằng hiện ra với vẻ đẹp "rõ thật cao! Rồi dần bằng bằng xuống", tạo nên một hình ảnh vừa hùng vĩ vừa dịu dàng.
Con người Cao Bằng được tác giả khắc họa với những phẩm chất đáng quý. Họ mến khách, đôn hậu, thể hiện qua hình ảnh "mận ngọt đón môi ta dịu dàng" và những câu thơ:
Rồi đến chị rất thương
Rồi đến em rất thảo
Ông lành như hạt gạo
Bà hiền như suối trong.
Những so sánh này gợi lên sự gần gũi, hiền lành và tình cảm chân thành của người dân nơi đây.
Thiên nhiên Cao Bằng được miêu tả với núi non trùng điệp, "đo làm sao cho hết", biểu trưng cho lòng yêu nước sâu sắc của con người nơi đây. Tình yêu ấy "lặng thầm trong suốt, như suối khuất rì rào", âm thầm nhưng mãnh liệt, góp phần bảo vệ biên cương Tổ quốc.
Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp cảnh sắc và con người Cao Bằng mà còn thể hiện niềm tự hào về một vùng đất biên cương thiêng liêng của Tổ quốc. Qua đó, tác giả gửi gắm tình cảm mến yêu, tự hào về đất nước và con người Việt Nam.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bài thơ "Cao Bằng" của tác giả Hoàng Trung Thông là một tác phẩm mang đậm vẻ đẹp của thiên nhiên và con người nơi vùng đất nghèo khó nhưng giàu tình yêu quê hương. Khi đọc bài thơ, em không khỏi xúc động trước hình ảnh thơ mộng của Cao Bằng, vùng đất phía Bắc Tổ quốc với núi non hùng vĩ, dòng sông uốn khúc và những bản làng êm đềm. Cao Bằng được miêu tả như một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp: những dãy núi xanh ngát, những dòng sông trong vắt và những cánh đồng lúa chín vàng rực rỡ. Tác giả đã dùng những hình ảnh sinh động, giàu cảm xúc để khắc họa vẻ đẹp của quê hương. Điều này không chỉ thể hiện tình yêu thiên nhiên mà còn là niềm tự hào về nơi mình sinh ra, lớn lên. Ngoài vẻ đẹp thiên nhiên, bài thơ còn khắc họa tâm hồn của con người Cao Bằng. Đó là hình ảnh của những người dân lao động cần mẫn, chịu khó và giàu tình thương. Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, họ vẫn giữ vững niềm tin và hy vọng vào tương lai tươi sáng. Qua đó, em cảm nhận được sức sống mãnh liệt, tinh thần đoàn kết và vượt lên trên những thử thách của người dân nơi đây. Bài thơ không chỉ đơn thuần là một tác phẩm nghệ thuật mà còn là một bài ca ca ngợi tinh thần yêu nước, yêu quê hương. Nó khiến em liên tưởng đến những kỷ niệm đẹp về quê hương, nơi có những dòng suối trong xanh, những cánh đồng bát ngát. Bài thơ như một lời nhắc nhở em về tầm quan trọng của việc bảo tồn và yêu quý những giá trị văn hóa, thiên nhiên của quê hương. Tóm lại, bài thơ "Cao Bằng" đã để lại trong lòng em những cảm xúc sâu sắc về vẻ đẹp của thiên nhiên và con người nơi đây. Nó không chỉ là niềm tự hào về quê hương mà còn là nguồn cảm hứng để em tiếp tục khám phá, gìn giữ và phát huy những giá trị văn hóa, lịch sử của đất nước. Qua thơ ca, hình ảnh về Cao Bằng đã trở thành một phần không thể tách rời trong trái tim em.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Cao Bằng mảnh đất địa đầu Tổ quốc, nơi núi rừng hùng vĩ hòa quyện với tấm lòng chân chất, nghĩa tình của con người. Chỉ cần nghe tên, ta đã hình dung được vẻ đẹp thiên nhiên tráng lệ và ý nghĩa lịch sử thiêng liêng mà vùng đất này mang trong mình. Bài thơ "Cao Bằng" không chỉ là bức tranh miêu tả vẻ đẹp hoang sơ, thơ mộng của núi rừng mà còn là khúc ca ngợi tình người, lòng yêu nước sâu sắc. Từng dòng thơ đưa ta vào một hành trình cảm xúc, để khám phá, cảm nhận và trân quý những giá trị cao đẹp nơi biên cương Tổ quốc.
Bài thơ "Cao Bằng" là tác phẩm của nhà thơ Trúc Thông, một gương mặt tiêu biểu trong nền thơ ca hiện đại Việt Nam. Thơ Trúc Thông nổi bật bởi giọng điệu trầm lắng, giàu cảm xúc, luôn hướng đến vẻ đẹp của con người và thiên nhiên. Qua bài thơ, Trúc Thông không chỉ khắc họa cảnh sắc hùng vĩ, thơ mộng của vùng đất Cao Bằng mà còn ca ngợi tấm lòng chân chất, nghĩa tình của người dân nơi đây, đồng thời gửi gắm niềm tự hào và tình yêu sâu sắc dành cho quê hương, đất nước.
Mở đầu bài thơ, hình ảnh hành trình vượt qua các con đèo "Gió", "Giàng", "Cao Bắc" như một bức tranh sống động, tái hiện sự hiểm trở của núi rừng nơi địa đầu Tổ quốc. Tác giả dẫn dắt người đọc hòa vào chuyến đi với những cảm nhận chân thực và sâu sắc, để rồi khi đặt chân tới Cao Bằng, ta cảm nhận được sự giao hòa giữa sự bao la của đất trời và sự thanh bình của con người nơi đây. Cụm từ "Cao Bằng, rõ thật cao!" vang lên vừa như một lời cảm thán trước sự hùng vĩ của núi non, vừa khơi gợi niềm tự hào về một miền đất chất chứa bao giá trị thiêng liêng. Thế nhưng, cái "cao" của Cao Bằng không chỉ nằm ở thiên nhiên tráng lệ mà còn ẩn trong tâm hồn con người. Bằng những câu thơ giản dị mà chân thành, tác giả đã khắc họa vẻ đẹp của người dân Cao Bằng: "chị rất thương", "em rất thảo", "ông lành như hạt gạo", "bà hiền như suối trong". Hình ảnh ấy không chỉ làm ta cảm thấy gần gũi, thân quen mà còn gợi lên sự ngưỡng mộ trước tấm lòng nhân hậu, sự hy sinh và tinh thần trách nhiệm của con người nơi đây. Những con người ấy, giản dị mà cao cả, đã và đang ngày đêm cống hiến cho quê hương bằng tất cả tình yêu và lòng tận tụy.
Mở đầu bài thơ, hình ảnh hành trình vượt qua các con đèo "Gió", "Giàng", "Cao Bắc" như một bức tranh sống động, tái hiện sự hiểm trở của núi rừng nơi địa đầu Tổ quốc. Tác giả dẫn dắt người đọc hòa vào chuyến đi với những cảm nhận chân thực và sâu sắc, để rồi khi đặt chân tới Cao Bằng, ta cảm nhận được sự giao hòa giữa sự bao la của đất trời và sự thanh bình của con người nơi đây. Cụm từ "Cao Bằng, rõ thật cao!" vang lên vừa như một lời cảm thán trước sự hùng vĩ của núi non, vừa khơi gợi niềm tự hào về một miền đất chất chứa bao giá trị thiêng liêng. Thế nhưng, cái "cao" của Cao Bằng không chỉ nằm ở thiên nhiên tráng lệ mà còn ẩn trong tâm hồn con người. Bằng những câu thơ giản dị mà chân thành, tác giả đã khắc họa vẻ đẹp của người dân Cao Bằng: "chị rất thương", "em rất thảo", "ông lành như hạt gạo", "bà hiền như suối trong". Hình ảnh ấy không chỉ làm ta cảm thấy gần gũi, thân quen mà còn gợi lên sự ngưỡng mộ trước tấm lòng nhân hậu, sự hy sinh và tinh thần trách nhiệm của con người nơi đây. Những con người ấy, giản dị mà cao cả, đã và đang ngày đêm cống hiến cho quê hương bằng tất cả tình yêu và lòng tận tụy.
Bài thơ không chỉ ngợi ca vẻ đẹp của thiên nhiên, con người Cao Bằng mà còn khơi dậy lòng tự hào, tình yêu quê hương sâu sắc trong mỗi người đọc. Cao Bằng trong thơ vừa hùng vĩ như non sông đất nước, vừa bình dị như tấm lòng người dân Việt Nam. Qua bài thơ, ta thêm yêu vùng đất biên cương và trân quý những giá trị mà thiên nhiên và con người nơi đây đã dâng hiến cho Tổ quốc.
Bảng tin
0
229
0
Tôi rất thích bài văn của bạn❤❤❤