

Cứ mỗi dịp trở về thăm ngôi nhà nơi tôi ra đời và lớn lên ở đó, tôi lại bồi hồi ngắm chiếc ghế tựa đã cũ lắm, một
bên chân đã phải nối và nhớ tới một chuyện xưa.
Trong lúc nô đùa, mấy anh em tôi đã làm bong mặt ghế. Cha tôi phải mời bác thợ vào chữa lại cho khỏi hỏng
thêm. Chúng tôi tò mò ngắm bác thợ lụi cụi làm việc. Mỗi khi cúi xuống, ngẩng lên, chiếc kính trắng trên mắt bác lại
tụt xuống. Đôi bàn tay có những ngón sần sụi, gân guốc đặt vào đâu, chỗ đó lập tức thay đổi và chiếc ghế dần dần lành
lại như mới. Cuối cùng, sau mấy nhát đinh "chát, chát..", chiếc ghế được đặt ngay ngắn, xong xuôi trước mắt chúng tôi.
Cha tôi trả tiền và cảm ơn bác thợ. Bác thợ xoa xoa tay trên mặt ghế vừa được thay lại như để từ biệt đứa con
của mình rồi chào cả cha tôi, lẫn chúng tôi, ra về.
Một lúc sau, trời mưa to. Anh em chúng tôi lại leo lên ghế chơi trò "tàu hỏa" mà quên cả trời mưa. Bỗng có ai
gõ cửa. Cha tôi vội bước ra, thì thấy bác thợ đã trở lại, toàn thân ướt đẫm. Nước nhỏ giọt từ trong chiếc hòm đồ nghề
của bác. Bố tôi hỏi:
- Bác quên gì đấy ạ?
Bác thợ đưa tay vuốt mặt, lắc đầu, nói nhanh:
- Tôi không quên gì, nhưng...
Vừa nói bác vừa bước tới chiếc ghế do bác vừa chữa, xoa xoa tay để tìm cái gì. Anh em chúng tôi không hiểu
đầu đuôi thế nào nữa, cứ trố mắt ra nhìn. Chợt bác khẽ reo lên:
- Đây rồi!
Đoạn, bác mở hòm đồ nghề lấy cái búa ra, đeo kính vào, nheo nheo mắt và bất thần vung búa gõ đánh "chát"
một cái. Xong bác ngẩng lên, cười, nói với cha tôi:
- Đi được một quãng xa, tôi chợt nhớ còn cái đinh chưa đóng hết đầu đinh. Để vậy, có người sẽ rách quần áo
bác ạ!
Cha tôi cảm động, lấy thêm tiền biếu bác. Bác không nhận và vội vàng chào. Cha con chúng tôi không ai bảo
ai, cùng đứng nhìn theo bác thợ vai khoác cái cưa, tay xách hộp gỗ cắm cúi đi trong mưa. Bóng bác nhòa dần trên đường
quốc lộ mịt mù gió thốc.
Từ buổi ấy, trong trí nhớ non thơ của tôi không bao giờ phai mờ hình dáng bác thợ và cứ nghe rõ mãi nhát đinh
của người thợ tận tụy với công việc, với nghề của mình.
(Nhát đinh của bác thợ, Phong Thu)
Câu 1. Xác định thể loại, ngôi kể của văn bản.
Câu 2. Bác thợ quay trở lại nhà nhân vật “tôi” để làm gì? Qua đó, em hiểu bác thợ là người như thế nào
Câu 3. Dấu chấm lửng trong câu văn sau có tác dụng gì?
Bác thợ đưa tay vuốt mặt, lắc đầu, nói nhanh:
- Tôi không quên gì, nhưng...
Câu 4. Theo em, chi tiết trời mưa có ý nghĩa như thế nào trong việc thể hiện chủ đề tác phẩm?
Câu 5. Theo em, qua câu chuyện, tác giả muốn gửi gắm bức thông điệp gì?
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Câu `1:`
Văn bản thuộc thể loại truyện ngắn, ngôi kể là ngôi thứ nhất, xưng "tôi"
Câu `2:`
Bác thợ quay lại để sửa một cái đinh chưa đóng hết trên chiếc ghế mà bác vừa sửa trước đó. Điều này cho thấy bác thợ là người rất chu đáo, cẩn thận và tận tâm với nghề, luôn muốn công việc của mình hoàn hảo, không để lại sơ sót dù là những chi tiết nhỏ nhất.
Câu `3:`
Dấu chấm lửng trong câu “Tôi không quên gì, nhưng...” làm cho người đọc cảm thấy bác thợ đang suy nghĩ hoặc có điều gì đó cần nói thêm nhưng chưa kịp nói ra. Điều này tạo ra sự kỳ vọng và tò mò, khiến người đọc muốn biết tiếp về hành động của bác thợ.
Câu `4:`
Chi tiết trời mưa không chỉ làm cho không khí thêm phần u ám mà còn làm nổi bật sự vất vả của bác thợ khi quay lại sửa chiếc ghế. Dù mưa gió, bác vẫn không ngần ngại quay lại để hoàn thành công việc, thể hiện sự tận tụy, trách nhiệm của bác với nghề và công việc của mình.
Câu `5:`
Câu chuyện gửi gắm thông điệp về sự tận tâm, chu đáo trong công việc, dù là những công việc nhỏ. Qua hình ảnh bác thợ, tác giả muốn khẳng định rằng mỗi nghề, mỗi công việc dù nhỏ hay lớn đều cần được làm với lòng nhiệt huyết, sự cẩn thận và trách nhiệm.
`color{Pink}{Freyday~}`
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin